Bọn họ thành công chui được vào trong, phía trước là một rừng trúc xanh bạt ngạt, ở giữa có một con đường lát đá bằng phẳng không biết dẫn đi đâu, xa xa có thể thấy những bậc thang đá dẫn thẳng lên đền Thiên Cát, nhìn gần nhưng thực chất xa dịu vợi. Lan Hà rất khoái chí, liền lấy điện thoại ra tách tách chụp vài tấm hình đầu tiên.
Niên đưa tay chỉ đằng trước nói:
- Anh chị muốn lên đền Thiên Cát thì đi thẳng đường này sau đó rẽ phải, gặp một ao sen rất lớn, vòng qua ao sen bên tay phải luôn là thấy một một căn nhà gỗ có cây hồng đề bên cạnh, kế bên đó có một con đường nhỏ sẽ dẫn thẳng qua bậc thang chính để lên tới Thiên Cát. Có gặp người khác hỏi sao trông lạ mặt thì cứ nói là người phụ lễ mới tới.
- À vậy cảm ơn em nhiều, anh chị đi trước đây, khi nào xuống chị sẽ gọi cho bé Hà nhé.
- Dạ vâng ạ!
Gia đình kia đi rồi, Niên và Lan Hà theo đường giữa rừng trúc tiến vào bên trong. Niên nhìn vẻ mặt say mê của Lan Hà, lát sau ngbi hoặc hỏi:
- Có thật sự là thích tới vậy không?
Lan Hà hồ hởi kéo áo Niên reo lên:
- Giống như người ta nói, trong đây vừa rộng, vừa đẹp, vừa sang trọng quá chừng luôn! Ngay cả nhành cây, ngọn cỏ, cậu xem…còn đẹp hơn ở bên ngoài nữa.
- Có nói quá không vậy chị hai?
- Kia là cái gì?
Theo hướng Lan Hà chỉ, là một căn nhà bằng tre rất lớn và cao, kiến trúc vừa thanh lịch vừa hòa hợp với thiên nhiên ẩn mình bên cạnh rừng trúc, trông như một tuyệt tác tranh phong thủy. Niên nói:
- Kia đấy à? Nhớ không nhầm là lầu trà của ông Thiệu Huy, chỗ đó bình thường để tiếp bạn trà của ông ấy, bên trong rất rộng, thoáng đãng, nhưng chả có đồ đạc gì cả, có mấy cái bình gốm nghe đâu đắc bằng một tòa biệt thự của người thường, vài tấm tranh cổ hàng được vẽ bởi quý tộc thời xưa.
Lan Hà ồ lên một tiếng, đến một ao sen rất lớn, liền chỉ đến một căn nhà gỗ khác.
- Đó là nhà của ai? Trông sang trọng vậy?
Niên nhìn theo, nhún vai nói:
- Không biết, hồi tôi còn nhỏ thì chưa thấy căn này, mà để xây được gần biệt viện của ông Thiệu Huy thì một là nhà của mấy người vợ, hoặc lầu liếc gì đó để giải trí, hoặc là nhà của mấy đứa con ruột.
Lan Hà lại ồ lên, theo làn khói bay trên không trung, lúc này cô nàng lại thắc mắc:
- Cậu có nghe được mùi đồ ăn không? Có phải họ đang nấu bữa hay gì không?
Niên gật đầu.
- Có thể, cả chỗ này đều nấu ăn từ một dãy bếp ở phía tây, chỗ đó rộng còn hơn sân trường chúng ta, mà cũng đúng hằng ngày đều phục vụ cho hơn năm sáu chục người thì tầm đó mới đúng quy mô. Vả lại cũng sắp tới lễ tế tổ, có thể còn nhiều nhân lực hơn nữa để giúp nấu nướng, gói bánh, làm món cúng này nọ kia. Bên đó chắc giờ đang xoắn xít rộn ràng lắm…
- Òa! Trông như cấm cung ấy nhỉ! Mà…Biết là cậu khi nhỏ hay lẻn vào đây chơi, nhưng sao cậu được biết nhiều thế? Tôi từng hỏi qua mấy đứa bạn, bọn họ nói có vào đây chơi nhưng không ai biết nhiều thứ như cậu cả! An Quân kể cho câu nghe sao?
Niên nhìn đôi mắt long lanh chờ đợi của Lan Hà, hắng giọng một tiếng.
- Cậu nghĩ mối quan hệ của tôi và cậu ta lúc nhỏ như thế nào?
- Ờ ha…Hai người như chó với mèo ấy…
- Không! Lúc nhỏ thì đúng có một thời điểm tôi và cậu ta chơi khá thân, rất hợp ý nhau, nhưng sau đó…
- Hả? Sau đó thì sao?
- Sau đó…Cậu ta nghe lời một tên đáng nghét mà luôn chọc ngoái tôi, từ từ sau đó chúng tôi nhìn nhau thành chó với mèo luôn!
Niên kéo Lan Hà sang một nơi khác, đứng trước một gốc đào rừng đoán chừng cũng hơn hai mươi năm tuổi, hoa nở không nổi nữa, chỉ còn vài cái lá xác xơ, nhưng thân cây thì to sề, vừa xanh vừa chắc, chẳng có dấu hiệu gì như sắp chết cả. Niên tìm tìm một hồi trên thân lớn, mới tìm ra vài cái hình vẻ tuổi thơ. Kí ức ùa về khiến em lặng đi trong phút chốc. Những ngày tháng đó, mẹ em chưa mất, gia đình vẫn còn đông vui, Niên không phải vất vả lo cơm áo như bây giờ, em chỉ việc làm một đứa trẻ bình thường vô tư nhất, lẻn vào trong đây, bằng trí tò mò của một đứa trẻ hồn nhiên mà tham thú rất nhiều thứ.
- Cái này là…mặt mèo? Còn cái này là…quả chôm chôm? À không phải chôm chôm, nếu mặt mèo là cậu thì hẳn cái trông như quả chôm chôm này…là cá nóc? Ma An Quân à?
Niên vỗ vai có ý khen thưởng cô bạn.
- Bingo! Hình vẽ chắc cũng lâu lắm rồi, không ngờ vẫn còn nhỉ!
Lan Hà bật cười, nói:
- Hai người đúng thật có điểm giống nhau, chính là mỗi khi nóng giận là xù lên. Mà…bên đây còn một hình vẽ nữa? Cái gì đây? Chài đâm tiêu à?
Niên nghẹn lời vỗ lên thân cây nói:
- Là cá, cá nhà táng đó chị hai!
- Cá nhà táng? À…Là cái người mà ban nãy chú bảo vệ nhắc tới à? Cậu chưa trả lời tôi đó là ai, tại sao lại có biệt danh này?
- Cậu biết cá nhà táng là loài ngủ đứng không?
- Ngủ đứng?
- Bắt gặp hai người lén lén lút lút rồi nhé!