Niên và Lan Hà đột ngột nghe thấy giọng nói quen thuộc, lúc quay lại thì thấy Kim Nhan đang đứng cùng một người đàn ông to béo có nụ cười rất hòa nhã. Không khó đoán chính là ba cô ta, người ở đây hay gọi thân mật là Bác Bảo, một ông chủ ngành kinh doanh đá quý phong thủy có tiếng và có quen thân với ông Thiệu Huy. Vì là chỗ thân tình với nhà họ Ma nên không cần chui lỗ chó như Niên và Lan Hà, mà hai cha con họ vinh dự đường đường được mời vào từ cổng chính.
Kim Nhan lúc này vui vẻ giới thiệu với ba mình:
- Đây là hai người bạn mà con nhắc tới đó ba, họ giúp đỡ con rất nhiều ở lớp ạ.
Niên và Lan Hà đi tới ú ớ chào một tiếng, người đàn ông kia liền tươi cười nói:
- Con bé Nhan lạ nước lạ cái, may mà có mấy đứa giúp đỡ, bác cảm ơn nhiều nhé!
- Dạ không có gì ạ, tụi con cũng là bạn bè đồng trang lứa nên giúp được gì thì giúp thôi ạ. - Lan Hà xoa gáy cười.
Nói về chuyện giao tiếp với người mới gặp thì Niên có vẻ lép vế hơn cô bạn này nhiều, trong lúc ba người họ đối đáp trò chuyện vui vẻ thì Niên chỉ im lặng. Lúc sau bác Bảo nhìn sang Niên, ông hốt nhiên nhẹ nhàng đánh giá.
- Con bé này…mắt đẹp thật.
Niên giật mình sau đó ngại nói:
- Dạ có gì đặc biệt đâu ạ…
Kim Nhan kéo tay ba mình.
- Đó thái độ của ba y hệt còn hồi mới gặp cậu ấy luôn, cặp mắt nhìn đúng hút luôn ba nhỉ!
- Đúng rồi, đôi mắt đẹp, mạnh mẽ, lí trí, nhưng đôi lúc vì quá mạnh mẽ nên bỏ qua nhiều thứ. Dùng lí trí suy xét quá nhiều đôi khi làm chính mình mất phương hướng không biết thứ thật sự mà mình muốn là gì con gái à…
Niên nghe những lời sâu xa kia thì không hiểu mấy, Kim Nhan lại kéo tay ba mình, nói:
- Ba này, lại bắt đầu xem tướng rồi đó! Ngại quá, các cậu, nhà mình làm bên nghề phong thủy nên ba mình hay nhiễm mấy kiểu chiêm tinh, xem tướng, thần học vậy đó…
Lan Hà thấy thế liền nhảy qua, chớp chớp mắt.
- Bác xem giúp con mắt con là mắt gì?
Bác Bảo nhìn Lan Hà bật cười nói:
- Còn con là mắt lanh lợi. Số không thể nào khổ được, sau này sẽ được cưng chiều nhiều hơn, ai thấy cũng muốn cưng chiều! Hahaha…
Bác Bảo ở lại không lâu thì rời đi. Hôm nay vốn là gia chủ nhà họ Ma mời bác Bảo đến để thẩm giá đồ cổ, có vài món phong thủy mà Ma Thiệu Huy vừa được người quen tặng nên muốn bạn cốt của mình xem qua. Ông Thiệu Huy còn mời trà một số người bạn khác đến, trước giờ là vậy, thú vui lớn nhất của Ma Thiệu Huy chính là đồ cổ và đá quý.
Bác Bảo đi rồi, bấy giờ chỉ còn lại ba cô gái, Kim Nhan rất tò mò bằng cách nào hai người họ có thể vào đây, liền không nén được hỏi:
- Rốt cuộc hai cậu độn thổ hay bay vào đây mà hay quá vậy?
Lan Hà không giấu diếm liền làm bộ dáng giống con cún, thè lưỡi ra:
- Chui lỗ chó!
- Coi như các hạ lợi hại! - Kim Nhan ôm quyền bái phục.
Kim Nhan đối với trò mới lạ này rất có hứng thú, lát sau liền đá mắt tinh nghịch nói:
- Nếu có thời gian…tôi cũng muốn thử!
Niên khoanh tay, nheo mắt nhìn cô bạn, nói:
- Cho xin đi! Người như bọn tôi không được cho vào bằng cửa chính nên mới chọn hạ sách này. Còn cậu, xem cậu đi, dáng vẻ tiểu thư đài cát, khăn váy tinh tươm như vậy…định chơi nổi hả?
- Đúng rồi…Mà hôm nay Nhan ăn mặc đúng xinh luôn, không phải…tới gặp anh Thiệu Hoằng đó chứ? - Lan Hà đột ngột nhắc tới người kia khiến Kim Nhan hốt hoảng kêu lên:
- Gì…gì chứ? Bộ ăn mặc đẹp thì phải đến gặp anh ấy hả? Mấy cậu bị gì vậy?
- Không phải thì thôi, sao phản ứng mạnh vậy? Trên tay cậu mang cái gì thế?
- Hả? Cái này…Là cháo gà nấu nhân sâm, nghe nói mấy hôm nay do học tế văn và phải lo cho lễ bái tổ nên anh Hoằng bị đau họng, ba nói mình đem cho anh ấy một ít bồi bổ.
Lan Hà và Niên nhìn nhau trầm trồ “Ồ” lên một tiếng rất gợi đòn.
Kim Nhan tức đến đỏ mặt, chột dạ nói:
- Nói cho rõ luôn, tôi xem anh Hoằng là anh trai, chỉ là anh trai thôi các cậu có hiểu không hả? Đừng đó nhìn bằng ánh mắt đó được không hả?
- Ờm…anh trai…anh trai thật không? - Niên ý tứ hỏi.
Kim Nhan gật đầu chắc nịch, giơ hai ngón tay lên ra dấu thề.
- Chắc luôn!
Ngay lúc bọn họ còn nháo nhác thì một chiếc xe điện sáu chỗ ngồi, từ xa đi tới. Loại xe điện tham quan này rất phổ biến ở những resort cao cấp ngàn mét vuông, trong Ma Thiệu Viên chính là phương tiện di chuyển chính, nên có thể phần nào liên tưởng tới tổng thể sự rộng lớn ở đây.
Chiếc xe điện dừng lại, trên đó hai người. Người lái xe ngồi trước là một thanh niên khá trẻ, mặt rổ, dáng người gầy tầm trên hai mươi bảy, đầu mang nón kết màu trắng, ánh mắt thường hay cau có và không thích nói chuyện nhiều với ai. Ở đây người trẻ hơn hay gọi anh ta là anh Đậu. Anh Đậu phụ trách việc láy xe điện ở đây đã hơn mười năm, bình thường nếu không láy xe điện đưa người này người nọ đi thì anh sẽ qua bếp phụ chở thực phẩm.
Lúc này anh Đậu đang chở người ngồi sau là cô con gái của một thương buôn có tiếng làm ăn lâu năm và có mối quan hệ mật thiết với nhà họ Ma, nghe đâu hôm nay cũng là lần đầu theo ba mẹ tới tham thú.
Kim Nhan quay sang nhìn thấy anh Đậu, mỉm cười nói:
- Em chào anh Đậu ạ!
Người thanh niên không đáp lại tiếng nào, trông thái độ thực sự hách dịch làm cho người khác phải bực bội. Anh ta không thèm nhìn ba người con gái, chỉ hững hờ, nói bằng giọng đều ngang không một chút sinh lực hay nhiệt tình:
- Trong lúc đợi ba mẹ của mọi người đang ở lầu trà, cậu út biết các cô nhàm chán nên mời sang ăn bánh uống nước ngọt.
Cô gái ngồi phía sau tên Uông Ánh Nguyệt cười lên lộ răng khểnh rất duyên, trông khá xinh và hòa đồng nói:
- Lên đi mấy chị, nghe nói bên kia còn vài người tuổi trạc bọn mình, vui lắm!
Lan Hà ái ngại nhìn xuống quần áo rất chi là thường dân của mình và Niên, sau đó quay sang nói với Kim Nhan:
- Cậu lên đi, chắc tôi và Niên không đi đâu, bọn tôi có thân quen gì bên đó đâu…
Kim Nhan suy nghĩ vài giây thì quay sang nói với anh Đậu:
- Đây là bạn em dẫn vào, anh cho họ đi theo nhé, nếu họ không đi…thì chắc thôi…em không đi đâu ạ!
Lan Hà khẽ kéo áo Kim Nhan một cái, thấy thái độ chắc như đinh của cô bạn nên thôi.
Anh Đậu lúc này mới liếc qua, thái độ cau có nhiều hơn ban nãy khiến đám con gái thấy e sợ, anh ta thiếu kiên nhẫn nói lớn:
- Tôi nói là mời một mình cô hay sao? Rõ ràng, trong lời nói ban nãy nói có nói là “các cô”!
Lúc bốn người ngồi trên xe, hàng ghế xếp theo kiểu hai ghế đối mặt với nhau nên lúc này Kim Nhan và Lan Hà ngồi kế nhau, đối diện là Niên và cô gái răng khểnh. Cái cô gái kì lạ này quả thật cởi mở không có kiêng dè gì, chuyện gì cũng kể, chuyện gì cũng lấy ra bàn nói được trong suốt đoạn đường dài. Người xởi lởi như Lan Hà ấy vậy mà còn không bắt được nhịp, ngồi chỉ biết thở dài và cười trừ. Mà cô ta cũng vốn chẳng hề quan tâm tới Niên hay Lan Hà, cứ nhìn chằm chằm Kim Nhan suốt dọc đường, lát sau đột nhiên nói:
- Chị Nhan này…Em nói chị cái này chị đừng nói với ai. Ba mẹ em nói mối quan hệ của ba chị và ông chủ Ma rất tốt, lúc nhỏ còn nghe đâu còn muốn hứa hôn cho chị và anh Hoằng. Vốn dĩ nếu việc làm ăn bên nhà chị suôn sẻ thì ai cũng mòn mắt mà ganh tỵ với cuộc liên hôn này, anh Thiệu Hoằng cũng đối xử khá đặc biệt với chị, nhưng ai ngờ…nhà chị đột nhiên làm ăn thất bác như vậy, khiến càng có nhiều cô gái của nhà giàu khác cho rằng chị không còn xứng nữa, muốn thay vị trí của chị, chị…nhớ cẩn thận!
Kim Nhan nghe xong muốn cắn phải lưỡi, nhìn sang mới thấy Lan Hà và Niên đang trố mắt nhìn mình như vừa phát hiện một sự thật động trời, cô quẫn bách nói:
- Vớ…vớ vẩn…hứa hôn gì chứ? Ba tôi và chú Huy chỉ nói đùa với nhau, từ trước giờ tôi và anh Hoằng vẫn như anh trai em gái mà…
Cô gái răng khểnh nghe xong thì cười, vô tư nói:
- Em thì không quan tâm lắm, nhưng thấy so với những cô gái mà em gặp thì trông chị “ổn” hơn hẳn bọn họ, trông chị cũng chẳng tâm cơ gì. Sau này có ở chung một nhà cũng dễ dàng hơn.
Trong lúc Kim Nhan còn đang ngẩn người chưa hiểu cái ý tứ đó là gì thì Niên ở bên cạnh, lúc này đang chống tay trên mặt, đưa mắt xa xăm ngắm cảnh chợt lên tiếng nói:
- Em là Uông Ánh Nguyệt, con gái một của ông chủ khu resort Tk Jade Hill phải không?
Những cặp mắt dồn về phía Niên, cô gái răng khểnh lúc này chưng hững vì ngạc nhiên, qua vài giây thì trông khá mất tự nhiên hỏi:
- Chị là ai? Sao chị biết được em? Nhìn chị như không phải người họ Ma, cũng chưa từng qua lại với nhà em mà nhỉ?
Lan Hà nể nang nhìn Niên, cũng hùa nói theo:
- Đúng là cậu ta không phải người họ Ma, nhưng cái quái gì ở đây cậu ta cũng biết…
Kim Nhan thì vẫn đang chờ đợi câu trả lời. Niên lúc này ngáp một tiếng, vừa vươn va vừa nói:
- Chị nghe cách nói của em nên đoán được. Có vẻ nhưng em chắc chắn mình không được làm vợ cả, ít nhất cũng sẽ làm được vợ thứ của Thiệu Hoằng. Mà trong số ít ỏi nhà vừa có sự nghiệp, vừa có quan hệ tốt nhất với ông chủ Ma, lại có con gái đang tuổi lớn thì hầu như chỉ có nhà họ Uông kinh doanh resort ở Tà Kao thôi. Nếu em được gả vào nhà họ Ma, hẳn sẽ hoàn thành được mong muốn của ba em là hình thành hệ thống resort liên kết đường cáp treo Tàh Kao và Tàh Lia. Nhưng ba em chỉ có một đứa con gái, ông ta cũng rất lưỡng lự cho đánh đổi này, nhưng may mắn thay cũng không hẳn là mất mát. Em khi còn nhỏ tuổi thì không muốn lấy chồng xa, không muốn làm con dâu nhà người, nhưng lớn lên thì lập trường thay đổi, có lẽ là vẻ ngoài của Ma Thiệu Hoằng đã uốn cong lập trường của em không ít.
Anh Đậu đang láy xe đột nhiên lên tiếng, gằng giọng nhắc nhở Niên:
- Này! Đừng có gọi cả họ và tên cậu út ra như vậy, cô trông lớn hơn rồi mà vẫn chẳng có tôn ti gì!
Niên xùy một tiếng không trả lời anh Đậu, quay lại thấy cả đám người đang trố mắt nhìn mình. Niên biết mình không nói thêm một câu giải thích thì bọn họ sẽ không yên nên liền nói tiếp:
- Ước mơ của tôi là trở thành đại diện quảng bá cho nền du lịch của Tàh Lia. Đương nhiên những đầu mối và hiểu biết quan trọng nhất về văn hóa và phát triển của chỗ này đều phải tìm hiểu kĩ.
Uông Ánh Nguyệt lúc này vì sốc mà không nói nên lời, nghe Niên nói vậy liền cười khẩy một tiếng.
- Chị gái! Chị tưởng những thứ chị vừa nói là kiến thức phổ thông sao để giúp ích cho việc quảng bá du lịch hay sao? Nói chị không liên quan nhà họ Ma thì có ma mới tin!
Lan Hà lưỡng lữ hồi sau mới đoán mò nói:
- Ma An Quân nói cho cậu biết những thứ đó à? Có vẻ nhưng không nhiều người biết được đâu…
Kim Nhan trầm ngâm lát sau mới nói:
- Không…Trong gia tộc, cậu ta còn lâu mới đủ quyền để biết những chuyện đó…
Niên lúc này hơi bất an, hắng giọng một tiếng.
- Quái lạ! Cái này…cũng có gọi là bí mật gì đâu nhỉ? Mấy người…làm sao thế?
Uông Ánh Nguyệt nhìn chăm chú vào Niên bằng dáng vẻ bất an, nói:
- Chả ai có quyền được biết chuyện dự tính sau này của ba tôi, hay chuyện ông chủ Ma thực sự từng ngõ ý muốn liên hôn hai nhà, nhưng vì khi đó tôi còn quá nhỏ, ba tôi lại thương tôi nên đắn đo rất nhiều. Sau đó bẳng đi vài năm, mối liên hôn này mới được nhắc lại…
Niên ôm trán thở dài, em chả biết mình đã nói sai cái gì mà khiến bầu không khí giữa họ đột ngột trở nên căng thẳng và quái lạ như thế, lúc này cũng chẳng biết phải nói gì thêm chi bằng ngậm miệng lại cho đẹp trời.
Cô gái họ Uông vẫn chưa dời mắt khỏi Niên, lúc này lại nói bặng giọng điệu thâm trầm khác hẳn con người vui tươi xởi lởi của cô ta lúc nãy.
- Những thứ chị nói đều đúng. Chị không hề đoán mò, tôi tự hỏi từ đâu mà chị biết được chính xác như vậy, mà hoàn toàn là những thứ mà ngoại trừ những người quan trọng trong nhà họ Ma mới được phép biết. Chị thậm chí không phải họ Ma…mà gia cảnh còn…chẳng khá giả? Nếu vào nhiều năm trước chị không phải vô tình nghe lén chú Huy lúc cùng ba tôi nói chuyện thì chỉ có thể là chú Huy hoặc ba tôi trực tiếp nói cho chị biết, ai tin nổi không? Vậy thì chỉ còn một người có khả năng nói cho chị biết, người mà muốn chị sớm nắm hết tình hình, mọi thứ chân tơ kẻ tóc của nhà họ Ma…
Kim Nhan lúc này cười nói:
- Không đâu, Niên và anh Hoằng thậm chí trông chẳng giống người từng gặp mặt qua nhau trước đó…
Anh Đậu lúc này đột nhiên phá lên cười vài tiếng. Niên ngồi ở đây bị tra khảo đến phát hỏa, nét mặt em đã bắt đầu cau có.
- Sao các người thích thổi phồng một vấn đề lên thế chứ? Thật là không hiểu nổi….
Nói rồi em bực mình kêu lên:
- Đậu điếc, dừng xe, em muốn xuống!
Anh Đậu giả ngơ không nghe, Niên sau đó liền trực tiếp nhảy xuống khỏi xe điện, tốc độ xe chậm nên lúc nhảy xuống cũng không bị sao, chỉ hơi loạng choạng rồi vô tình vấp phải một tảng đá nhỏ. Niên suýt xoa cái mắt cá chân đang tê rần, quay lại nhìn chiếc xe điện lúc này đã dừng hẳn và còn vài tiếng mắng của anh Đậu văng vẳng, Niên quay người khập khiễng đi mất.