Phá Gia Ta Cứu Vớt Toàn Tông Môn

Phá Gia Ta Cứu Vớt Toàn Tông Môn

Cập nhật: 06/04/2024
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 1,838
Đánh giá:                        
Huyền Huyễn
Xuyên Không
Truyện Sủng
Hài Hước
Nữ Cường
Nữ Phụ
     
     

Nhìn ra được, mười mấy vạn thượng phẩm linh thạch đối với Tống Hàn Thanh vẫn là đả kích rất mạnh.

Diệp Kiều không đi tìm Diệp Thanh Hàn đòi nợ, chủ yếu là Kiếm tu rất nghèo, Tống Hàn Thanh vay tiền còn có thể gom góp, Diệp Thanh Hàn đoán chừng đêm cái quần đùi đi bán cũng không dậy nổi.

Đến lúc đó giấy vay nợ còn có thể giữ lại áp chế Diệp Thanh Hàn một chút.

Thời gian bí cảnh mở ra không cố định, bọn hắn khó khi buông lỏng được mấy ngày, Tần Phạn Phạn liền thản nhiên đi đến, phủi tay: "Có một tin tức tốt, còn một cái không tốt không xấu tin, mấy đứa muốn nghe cái nào?"

"Tin tức tốt là gì?"

"Tin tức tốt là bí cảnh còn hai tháng nữa mới có thể mở ra, mấy đứa có thể yên tâm đi phá làng phá xóm rồi.

"

Diệp Kiều lập tức cùng Tiết Dư đập tay.

"Ta cũng muốn đập mà.

" Mộc Trọng Hi cũng bu lại vỗ tay.

Minh Huyền hỏi: "Không tốt không xấu thì sao?"

Tần Phạn Phạn nói: "Có người ủy thác nhiệm vụ cho năm tông, thời hạn hai tháng, khả năng là các con cũng chẳng có thời gian mà phá hoại.

"

". . .

" Đây là cái tin tức nát gì vậy.

Minh Huyền mắt trợn trắng: "Không tiếp, nhiệm vụ gì có thể khiến cho năm tông ra mặt? Bọn con mới không đi làm oán loại đâu.

"

Trường Minh tông cũng có nhiệm vụ, ở ngoài săn giết yêu thú thu hoạch được linh thạch, loại nhiệm vụ này không cần thiết tiếp nhận, bọn hắn lại không thiếu tiền.

Tần Phạn Phạn đánh gãy lời hắn: "Phần thưởng là Hỗn Độn Châu.

"

Thiên địa vỡ lòng tạo hóa chi châu, ai cũng muốn, lúc này mấy lão đầu kia đã không keo kiệt phái ra thân truyền nhà mình rồi.

"Gần nhất ma tộc gây ra động tĩnh có chút lớn, ai có thể giải quyết ma tộc, hạt châu thuộc về tông đó.

" Hắn vỗ vỗ bả vai mấy đứa thân truyền: "Nỗ lực lên!

"

"Ai ủy thác nhiệm vụ vậy?" Minh Huyền quả nhiên không còn láo nháo, Hỗn Độn Châu đấy, ai mà không muốn, phía trên nghe nói mang theo một đạo cơ duyên do thiên đạo lưu lại.

Mặc dù không biết thực hư trong đó, nhưng nếu như phần thưởng là Hỗn Độn Châu, cũng khó trách năm tông cũng phải kích động.

"Vân Thủy thành thành chủ ủy thác nhiệm vụ.

"

Là một thành trì nhỏ, tu sĩ bên trong cơ bản đều ở Trúc Cơ quay đầu, lại thêm tán tu chiếm đa số, nếu có ma tộc làm loạn, hoàn toàn không thể tìm ra manh mối.

"Đến lúc đó các con tận lực cẩn thận một chút, ma tộc bên kia lai giả bất thiện.

"

Diệp Kiều chọc chén trà trên bàn đá, căn bản không muốn động, nàng mệt mỏi quá, muốn ngủ.

"Bốn người các con đi thôi.

" Tần Phạn Phạn nhìn thoáng qua Diệp Kiều nằm sấp buông thả: "Con, ở lại.

"

"Vì sao chứ?" Mộc Trọng Hi là người đầu tiên kháng nghị: "Dựa vào cái gì muội ấy có thể lưu lại.

"

Năm tông nhiều thân truyền được phái đi như vậy, dù sao cũng không có khả năng đến phiên bọn hắn, Diệp Kiều có thể lưu lại mò cá không hề nghi ngờ thu hoạch bốn ánh mắt hâm mộ cùng oán hận của các sư huynh.

"Con bé Trúc Cơ, các con cũng Trúc Cơ à?"

Minh Huyền yếu ớt nhấc tay: "Con Trúc Cơ đỉnh phong.

"

"Con cũng đi.

" Tần Phạn Phạn trừng mắt liếc hắn một cái: "Đừng tìm cớ. Vừa vặn đi cùng học hỏi kinh nghiệm.

"

Những hài tử này đều là bầy kiều hoa trong tổ ấm, không tìm cơ hội để bọn hắn học hỏi kinh nghiệm, về sau đơn độc đi ra ngoài chết như thế nào cũng không biết.

Diệp Kiều nghe được mình không cần đi, con mắt lập tức sáng lên, lập tức hướng bốn sư huynh vẫy tay: "Không sao, các huynh nghỉ ngơi đi, muội sẽ nhớ các huynh lắm đó.

"

"Mặc dù thân thể của muội không đi được, nhưng linh hồn của muội luôn ở cùng mọi người.

"

Minh Huyền: ". . . Có ai muốn cùng ta đánh con nhóc kia không?"

Tiết Dư: "Quên đi, ngươi không cần phù lục thì cứ đánh muội ấy đi.

"

Minh Huyền: Ghê tởm.

Nhìn bốn đứa như chết cha chết mẹ, Tần Phạn Phạn vẫn là an ủi đôi câu: "Yên tâm đi, Diệp Kiều nha đầu cũng không có khả năng nhàn rỗi.

"

"Ta giúp nàng tìm Phù tu huấn luyện tốc độ phản ứng trình trình độ quen thuộc trận pháp rồi.

"

Dù sao cũng là Kiếm Phù song tu Tu Chân giới khó gặp, trước đó không biết còn chưa tính, hiện tại khẳng định phải huấn luyện, tìm sư phụ Phù tu cho nàng.

Tần Phạn Phạn phủi tay, tuyên bố: "Tiểu sư thúc các ngươi chính là Phù tu. Ta thông tri để hắn chạy tới dạy ngươi.

"

Trường Minh tông có đại khái bốn phong, Đan phong nàng đi qua một lần, tam phong còn lại Diệp Kiều chưa từng đặt chân tới.

Nghiêm ngặt trên ý nghĩa nàng có bốn sư thúc, sư phụ tìm đến hẳn là phù phong tiểu sư thúc đi?

Mộc Trọng Hi: "Hả? Tiểu sư thúc?"

Diệp Kiều là người đến sau, tự nhiên không biết các sư thúc bốn phong, nàng nghe vậy cũng kinh ngạc thì thôi, ngược lại bốn thằng nhóc kia phản ứng lại rất lớn.

"Sao tự dung hắn lại muốn tới?" Minh Huyền uống một hớp trà: "Hắn không phải ngủ suốt ngày sao?"

Mở miệng một tiếng hắn, không có một tí tôn trọng trưởng bối nào.

Tần Phạn Phạn lời ít mà ý nhiều: "Nghe nói có Kiếm Phù song tu, Tạ Sơ Tuyết hiếu kì, nên đích thân đến.

"

Lưỡng đạo song tu, trình độ hiếm hoi này vẫn rất cao, ai không muốn nhìn thử một lần.

Vừa dứt lời, cửa liền bị đẩy ra.

Nam nhân đi đến, vuốt mắt, nhìn qua giống như là chưa tỉnh ngủ, thoáng nhìn Mộc Trọng Hi, con ngươi nâu nạt có chút sáng lên: "Ngươi chính là Diệp Kiều?"

Diệp Kiều xích lại gần Minh Huyền, nhịn không được nói: ". . . Không phải chứ, hắn mù sao?"

Tên nàng, nghe thế nào cũng không thể ra tên đàn ông được chứ?

Minh Huyền nói: "Tiểu sư thúc thiểu năng nhiều năm. Sư phụ chúng ta còn không rời không bỏ, muội thông cảm một chút.

"

Tạ Sơ Tuyết vươn tay bóp bóp mặt Mộc Trọng Hi, cười tủm tỉm: "Moa moa moa ~ nhìn qua rất đần, vậy mà có thể cầm được đệ nhất danh đại tái?"

Mặt Mộc Trọng Hi bị bóp biến dạng, hắn ô oa nửa ngày: "Tiểu, tiểu sư thúc.

"

Dừng tay đi.

Hắn chật vật tránh thoát khỏi ma trảo của đối phương, không chút do dự chỉ vào Diệp Kiều: "Nàng mới là người ngươi muốn tìm.

"

Tạ Sơ Tuyết buông tay ra, cười tủm tỉm nói: "Ai nha, ta biết, mới vừa rồi chỉ là đùa ngươi chơi thôi.

"

Tần Phạn Phạn: ". . . Náo đủ chưa?"

Tạ Sơ Tuyết vẫn luôn là người rất không hợp thói thường, nếu như không phải đột nhiên thêm một Phù tu cần mời người đến dạy, Tần Phạn Phạn cũng không muốn tìm người sư đệ này.

"Bốn người các con đi Vân Thủy thành một chuyến, gặp nguy hiểm thì bóp nát ngọc giản thông tri cho vi sư.

"

Hắn nói: "Tiểu Kiều tu vi quá kém ở lại đây đi.

"

Lưu lại Diệp Kiều, Tần Phạn Phạn cảm thấy có chút bảo đảm, dù sao đứa nhỏ này rất giỏi khiêu khích, ma tộc bên kia cũng không phải là địa phương để nàng phóng lãng...

Diệp Kiều ngược lại không có ý kiến.

Vậy thì tốt. Nàng cũng lười nhấc lên liên hệ với ma tộc, nghe xong đã thấy rất phiền phức.

Mà lại thật vất vả mới có hai tháng nghỉ phép, bắt choá tăng ca thật đáng xấu hổ!

Mộc Trọng Hi bị Chu Hành Vân vô tình lôi đi, hắn một mặt không tình nguyện, oán khí nhìn qua còn nặng hơn quỷ sai.

Minh Huyền dặn dò: "Tiểu sư thúc rất hư, muội cách xa hắn một chút.

"

Hắn kỳ thật một chút cũng không muốn nhớ lại chính mình lúc trước bị người Tiểu sư thúc này hại sống hại chết.

Quá độc ác.

Tiết Dư muốn nói lại thôi: "Muội. . .

"

"Muội nghỉ ngơi đi.

"

Nói xong hắn cũng đi.

Chỉ để lại Diệp Kiều một trán đầy dấu chấm hỏi.

Sau khi bốn sư huynh đi, chỉ còn lại Tần Phạn Phạn cùng Tạ Sơ Tuyết hai người, Diệp Kiều rất hoài nghi trình độ đặt tên của tông chủ đời trước.

Nàng từ trong sân đi ra, tìm một chỗ đất trống hít một hơi thật sâu, chuẩn bị tâm lý.

"Tới sớm một chút đi làm xong sớm về tông đi ngủ.

" Tạ Sơ Tuyết vỗ tay phát ra tiếng, không biết từ nơi nào xuất hiện trung tâm trận pháp: "Chuẩn bị xong nha.

"

Hắn không biết lúc nào đã sớm đem trận pháp bày ra, đồ án phức tạp phóng đại từ dưới chân lan tràn, trong nháy mắt Diệp Kiều đã lâm vào trong trận pháp.

Khi tiến vào trận pháp, các loại công kích liên tiếp không ngừng hướng nàng mà đến, có lợi kiếm, có ma khí, pháp thuật cùng công kích vật lý công kích.

Diệp Kiều bị đánh vội vàng không kịp chuẩn bị, toàn bộ hành trình tìm không thấy vị trí phá trận.

Không nói cảnh giới, trận pháp này hoàn toàn không phải là thứ nàng có thể chống đỡ.

Diệp Kiều toàn bộ hành trình chỉ có thể bị ép phòng thủ, nhưng cũng không có chống nổi thời gian một chén trà liền bị bắn ra ngoài.

Tạ Sơ Tuyết nói: "Ta đã xem qua lưu ảnh thạch của ngươi.

"

"Ngươi hình như rất thích đánh địch nhân vội vàng không kịp chuẩn bị.

"

"Ngẫu nhiên xác thực có tác dụng, nhưng vạn nhất gặp được người phản ứng nhanh hơn ngươi, toàn bộ hành trình chỉ có bị đè lên đánh.

" Hắn rủ mắt xuống, nhìn chằm chằm Diệp Kiều một hồi: "Cho nên. . .

"

Tạ Sơ Tuyết ngữ khí nghiêm túc, Diệp Kiều cũng rốt cục thu hồi đánh giá không đứng đắn về hắn.

"Ha ha ha.

" Hắn lộ ra tiếu dung: "Cho nên chúng ta đến tiếp tục a Kiều Kiều ~~ "

Diệp Kiều: ". . .

"

Thời gian sau đó, Diệp Kiều bị trận pháp nhốt ròng rã ba ngày, tại ngày thứ tư mới miễn cưỡng tìm tới nhãn trận, lần này may Tiểu sư thúc này có chút lương tâm, không tiếp tục họa trận pháp công kích, nếu không khả năng nàng sống qua ba ngày là ngỏm.

"Ra rồi?"

Tạ Sơ Tuyết uể oải mở to mắt: "Vẫn rất nhanh.

"

So với dự đoán của hắn còn nhanh hơn.

Diệp Kiều sau khi ra ngoài cả người co quắp thành một khối bánh nướng, một giây sau, hồn nàng còn không kịp phản ứng, thân đã ở trong trận pháp.

Đệt!

Bản lãnh của Diệp Kiều là học từ trong sách ra, cũng có tích luỹ kinh nghiệm bên trong bí cảnh, nhưng chưa từng thấy qua trận pháp khó chơi như vậy, kéo cũng có thể đem người kéo đến chết.

Tạ Sơ Tuyết ngay từ đầu huấn luyện nàng tốc độ phản ứng, về sau nàng thích ứng được với nhịp tấn công, lại bắt đầu huấn luyện nàng tốc độ phá trận, huyễn trận còn chưa tính, khốn trận còn nhiều hơn.

Ngày thứ bảy về sau tốc độ phá trận của nàng dần dần càng nhanh, chỉ là người cũng cũng bị giày vò không ít.

Trong trận pháp thỉnh thoảng sẽ có yêu thú nhảy ra dọa người, Diệp Kiều phản xạ có điều kiện dùng Đoạt Duẩn tản ra, sau đó nàng bi thảm phát hiện mình vừa tìm tới nhãn trận một giây sau lại dời đi.

"Tiểu sư thúc.

" Sau khi Diệp Kiều từ trong trận ra ngoài, sắc mặt trắng bệch, buông thõng đầu: "Minh Huyền năm đó cũng là dạng huấn luyện này tới sao?"

Tạ Sơ Tuyết gật đầu: "Đúng vậy nha.

"

Phù tu cùng Kiếm tu phương thức khác biệt, mặc dù không bị đánh, nhưng tầng tầng lớp lớp trận pháp bất tận càng khiến người ta đau đầu, ánh sáng trong mắt Diệp Kiều dần dần biến mất.

Nàng cả người nằm rạp trên mặt đất, tựa như cá ướp muối không có ước mơ.

Tạ Sơ Tuyết thấy thế dùng lực lung lay nàng, đem Diệp Kiều lắc lư như mì sợi.

Sau đó hắn phảng phất thấy được Diệp Kiều ngửa đầu, Tiểu U Linh phiêu đãng bên miệng.

". . .

" Không thể nào? Hắn trừng mắt nhìn, hoang mang nghiêng đầu.

Giày vò như thế sao?

Hắn nhớ kỹ Minh Huyền cùng Tiết Dư trước kia sinh mệnh lực đều rất ngoan cường mà.

Khi mấy đứa nhóc thân truyền này còn bé Tạ Sơ Tuyết còn thử đem Minh Huyền cùng Tiết Dư bắt đầu xuyên lên nướng.

Hắn tràn đầy phấn khởi muốn nghiên cứu ra được phối phương than nướng tiểu thí hài. (Má, nghe kinh dị vl.

)

Khi đó sinh mệnh lực hai người vẫn rất ngoan cường nha, đại khái, cũng không có giày vò thành cái dạng này đi?

Thời điểm Tần Phạn Phạn tới liền thấy thằng sư đệ kia xách cổ áo đồ đệ mình.

Sau đó Diệp Kiều gục đầu như sắp nghẻo.

Tần Phạn Phạn giận dữ, một đấm nện trên đầu Tạ Sơ Tuyết: "Đệ làm gì tiểu đồ đệ của ta thế hả?"

Tạ Sơ Tuyết: "Nàng không có việc gì.

"

Diệp Kiều hốt hoảng lấy lại tinh thần.

"Ha ha, đệ đã nói rồi, đây không phải là không có chuyện gì sao?" Tạ Sơ Tuyết nhấc lên tiếu dung, lập tức buông tay cầm cổ áo nàng.

Diệp Kiều chít chít một chút, lần nữa rơi trên mặt đất.

Tần Phạn Phạn: ". . .

"

Diệp Kiều triệt để bị ngã thanh tỉnh.

Hồn nàng lúc này đã phiêu lãng đến tận Cửu Trùng Thiên.

"Tiểu sư thúc.

" Diệp Kiều suy yếu: "Có Truyền Tống phù không?"

Nàng muốn đi tìm Đại sư huynh bọn hắn.

Đời này không muốn chơi với trận pháp nữa.

Tạ Sơ Tuyết nháy mắt mấy cái: "Truyện Tống phù không có nha.

"

"Bất quá ngươi có thể thử truyền tống trận.

" Hắn cười tủm tỉm: "Truyền tống trận mặc dù lãng phí thời gian hơn chút, nhưng một lần có thể truyền rất nhiều người nha.

"

"Muốn học không? Ta dạy cho ngươi.

" Nói rồi, tay Tạ Sơ Tuyết kết ấn, tốc độ nhanh khiến cho người ta hoa mắt, Diệp Kiều cũng không kịp mở miệng ngăn cản, một giây sau dưới chân liền xuất hiện đạo trận pháp vàng kim.

"Mau nhìn.

" Hắn nhìn Diệp Kiều biến mất vô tung vô ảnh trong trận pháp con mắt có chút trợn tròn, ngữ khí sợ hãi thán phục: "Không thấy sư điệt của ta rồi!

"

(Đm hề vl, con báo này báo gấp ba con báo vừa bị truyền đi)

". . .

"

Tần Phạn Phạn trơ mắt nhìn đệ tử mình cứ như vậy biến mất ngay trước mắt, biểu cảm nứt toác, một đấm đem Tạ Sơ Tuyết nện lên trên tường: "Thằng ranh kia, Diệp Kiều nhà ta đâu?"

Chết rồi?

". . . Hình như là bị truyền tống trận tiễn đi rồi.

" Tạ Sơ Tuyết ngao ô một tiếng, gian nan từ trong tường bò ra, sau đó đầy máu phục sinh, thanh âm nhẹ nhàng: "Cụ thể ta cũng không biết sẽ bị truyền đến nơi đâu.

"

Phải biết, vị trí truyền tống trận từ trước đến nay không cố định.

Cũng chỉ có thể chúc Diệp Kiều may mắn.

Tần Phạn Phạn: ". . .

".

.

Dương: Vị trí truyền tống có một không hai, chờ chương sau nha.

.

.