Độn Địa phù vừa đặt xuống cũng rất dễ dàng tiết lộ khí tức, ma tu rất nhanh đã phát giác được linh khí ba động.
"Có động tĩnh !
"
"Khí tức hình như là ở phòng tắm nữ?"
"Mau đi xem một chút.
"
Diệp Kiều từ nữ phòng tắm chui ra, liếc nhìn chung quanh, trộm quần áo xong liền chạy,
Nàng quan sát đại doanh này rất lâu, địa hình xung quanh cũng phác ra bảy tám phần, một trương Độn Địa phù thuận lợi đào đến phòng tắm nữ, Diệp Kiều ló đầu ra.
Mượn gió bẻ măng trộm một bộ quần áo cầm đi.
Vì biểu đạt áy náy, nàng còn thả mười mấy khối thượng phẩm linh thạch.
Quấy rầy rồi quấy rầy rồi.
Diệp Kiều một mực xin lỗi dưới đáy lòng, một bên mặc niệm xin mỹ nữ này tha tội.
Ma tộc bên kia gà bay chó chạy, Tống Hàn Thanh cũng nơm nớp lo sợ tìm địa phương ẩn thân, hắn không giống Diệp Thanh Hàn coi nhẹ sinh tử.
Phù tu bọn hắn sống chó vô cùng.
Thích tránh đằng sau vung phù lục, tìm địa phương không ai chú ý tới lặng lẽ bày trận thì tốt hơn, mắt thấy cái thẳng đầu gỗ Diệp Thanh Hàn này lại muốn lao ra quyết chiến sinh tử, Tống Hàn Thanh gắt gao ghìm chặt cổ của hắn: "Mẹ ngươi, muốn chết đừng có kéo ta theo!
"
Não hắn lúc trước bị lừa đá nên mới đi cùng Diệp Thanh Hàn đúng không ? ! !
Mẹ nó còn không đáng tin bằng Diệp Kiều!
Ở bên ngoài tìm kiếm tung tích Diệp Kiều, Tống Hàn Thanh bên này đồng dạng không dễ chịu.
Thời gian phảng phất như chậm lại, nhóm Ma binh ở ngoài cửa ồn ào, như thể một giây sau sẽ phá cửa bước vào.
Tống Hàn Thanh hoảng đến nỗi hai tay run nhẹ, bên ngoài bị Ma binh khủng hoảng, còn sợ bị phát hiện khẩn trương, cả hai cảm xúc đan xen khiến tim hắn đập như trống bỏi, hô hấp ngừng lại.
"Ta trở về rồi đây.
"
Thời điểm Diệp Kiều dùng Độn Địa phù chui ra ngoài, đem hai người dọa giật nảy mình.
Mặc dù biết nàng từ trước đến nay xuất quỷ nhập thần, nhưng không kịp chuẩn bị hai người vẫn là nhịn không được lui lại ngồi co rúm xuống.
Diệp Kiều xuất hiện lần nữa trước mặt hai người đã đổi một bộ quần áo khác, nguyên bản vẫn là trang phục Ma binh, hiện tại đổi thành triệt triệt để để nữ trang tú lệ.
Diệp Thanh Hàn ngẩn người, thanh âm lãnh đạm: "Ngươi tìm quần áo ở đâu ra vậy?"
Hắn thật muốn hỏi, bản sự tuỳ thời tại chỗ tìm được tài liệu của Diệp Kiều từ đâu mà ra.
Diệp Kiều: "Trộm từ phòng tắm nữ.
"
Tống Hàn Thanh trợn to mắt: "Ngươi là biến thái à.
"
"Ngươi mới biến thái í.
"
Diệp Kiều ở Ma Giới nhiều ngày như vậy cũng không toi công lăn lộn, nàng lục tìm bên trong túi giới tử, mò được hai bộ quần áo vài ngày trước nhân lúc người ta tắm rửa cuỗm đi, ném cho hai người bọn họ.
"Mặc vào, một hồi theo ta ra ngoài.
"
Tống Hàn Thanh ngạc nhiên: "Ngươi muốn làm gì?"
"Các ngươi không muốn ra ngoài sao? Ta mang các ngươi ra ngoài.
" Diệp Kiều cũng không quay đầu lại đem y phục trên người chỉnh lý tốt: "Ta nghe ngóng được tin tức cụ thể của Thánh nữ rồi.
"
"Lúc đầu cho là hai ngày sau nàng sẽ đến, ai ngờ cơm của Ma tộc bên này quá khó ăn, nàng tạm thời vui đến quên cả trời đất rồi, không tới kịp đâu.
"
Diệp Kiều ngay từ đầu chỉ có một ý tưởng cũng không định bí quá hoá liều, nhưng bây giờ nàng bỗng thấy do dự rồi: "Nếu như tốc độ của ta nhanh một chút, hoàn toàn có thể đi trước bọn hắn một bước, bắt ba ba trong lọ.
"
Ma tộc dự định liên hợp cùng Vân Thủy thành, đem năm tông thân truyền làm sủi cảo, vây quanh một mẻ hốt gọn.
Loại thời điểm này phải so ai phong tao hơn ai.
Tống Hàn Thanh trầm mặc phun ra một chữ: "Đỉnh.
"
Lúc này ngoại trừ đỉnh, hắn còn có thể nói cái gì sao?
Đương nhiên là quỳ xuống hô Diệp Kiều đỉnh.
Hiện tại nàng đã không phải là Diệp Kiều, nàng hiện tại là toàn bộ hi vọng.
Tống Hàn Thanh người này co được dãn được, đương nhiên nhìn ra ai là cha hắn, hắn quả quyết lựa chọn đi theo Diệp Kiều.
Diệp Thanh Hàn mặt không biểu tình: "Ngươi xác định?"
Nàng nhíu mày: "Cái gì mà ngươi với ta. Ngươi nói chuyện với Thánh nữ như thế sao?"
". . .
" Không phải, mới qua bao lâu, ngươi đặc biệt mẹ nó thích ứng thân phận nhanh như vậy sao?
Diệp Thanh Hàn cùng Tống Hàn Thanh cuối cùng bất đắc dĩ cầm quần áo thay ra, loại thời điểm này bọn hắn chỉ có thể tin tưởng Diệp Kiều, cùng lúc đó Diệp Kiều đem điểu ngữ ma tộc mà mình học được nói cho hai người, đến lúc đó có ma tộc tra hỏi cứ dựa theo nàng nói mà làm.
Ba người đổi quần áo xong, Diệp Kiều cố ý tìm một cái mạng che mặt đem mặt che lại, sau đó đầu ngón tay bấm niệm pháp quyết.
Tống Hàn Thanh nhíu nhíu mày lại.
Nàng đang làm gì?
Tốc độ Diệp Kiều bày trận có chút chậm, hợp ngay tại lúc ma tộc phá cửa, động tác tay nàng hơi dừng lại, đưa tay vòng ra sau lưng, tiếp tục hoàn thành chú ấn.
Nam nhân ma tộc cầm đầu đẩy cửa vào, những tưởng sẽ thấy khuôn mặt sợ hãi của mấy thân truyền nọ, kết quả không nghĩ tới ngoài ý muốn gặp được hai nam nhân mặc quần áo ma tộc bọn hắn, tu vi không dò ra sâu cạn.
Còn lại một thiếu nữ mang theo mạng che mặt, nghiêng đầu một chút nhìn về phía bọn hắn, thần sắc phá lệ trống rỗng, khiến cho người ta sợ hãi.
Diễn kĩ Diệp Kiều nát không chịu được, nhưng không quan hệ, con ngươi đen tuyền lúc nàng lơ đễnh nhìn người khác mới là đáng sợ nhất.
Lại phối hợp với ánh sáng mờ mịt trong phòng, bầu không khí kinh khủng phủ lên rất đúng chỗ.
"Các ngươi là ai?" Thanh âm nam nhân cầm đầu khàn khàn rất khó nghe, khóe miệng kéo ra một đường cong cổ quái, nếu như đối phương cho ra đáp án hắn không hài lòng, một giây sau sẽ phải đầu một nơi thân một nẻo.
Hiển nhiên trải qua một lần bị lừa gạt, bọn hắn thông minh hơn.
Nghe nói người thả hai tên thân truyền kia đi tu vi mới Trúc Cơ!
Sở dĩ nhìn không ra tu vi sâu cạn là bởi vì bọn tu sĩ nhân loại giảo hoạt có một loại đan dược có thể ẩn nấp tu vi.
Diệp Kiều lặng lẽ đẩy nhanh động tác trong tay, đồng thời ánh mắt không nhanh không chậm nhìn về phía hai người.
Diệp Thanh Hàn cùng Tống Hàn Thanh hiểu ý nàng trong giây lát.
Trái tim không khỏi run rẩy.
Nói thực ra, hai người bọn hắn thương lượng xong đến đêm thăm dò ma tộc cũng thuần túy chỉ là dò xét tình huống bên ngoài mà thôi, không giống Diệp Kiều dạng này gan lớn đến mức dám vào cả đại bản doanh của người ta.
Tống Hàn Thanh hít một hơi thật sâu, mặt không biểu tình lấy ra bộ dáng lỗ mũi hất lên trời thường ngày.
Khóe miệng của hắn câu lên một nụ cười lạnh lẽo khinh thường, nhìn bốn phía xung quanh một vòng, xuất uy áp Kim Đan hâu kì, thần sắc âm lãnh của nam nhân vừa rồi cứng lại, biểu tình thu liễm rất nhiều.
Diệp Thanh Hàn cũng thả uy áp ra, bởi vì là lần đầu thông đồng cùng Diệp Kiều làm bậy, ngữ khí hắn có vẻ hơi cứng nhắc: "Ngay cả Thánh nữ mà các ngươi cũng không nhận ra?"
Diệp Kiều lại đối với hắn hài lòng cực kỳ.
Diệp Thanh Hàn chính là loại nhìn ai cũng tự mang thần sắc bễ nghễ, ngữ khí lãnh đạm lại lời ít mà ý nhiều.
Hai Kim Đan hậu kỳ đều có thể lấy ra làm tiểu đệ, lần này Trúc Cơ sơ kỳ Diệp Kiều, lập tức trở thành Nguyên Anh kì Thánh nữ sâu không lường được nhất trong mắt tất cả ma tộc.
". . . Thánh nữ?" Nam nhân chần chờ.
"Ngài trở về lúc nào?"
Tính toán thời gian, Thánh nữ hình như sẽ tới vào mấy ngày này thật.
Có ma tộc nói nhỏ: "Lão đại, ta rõ ràng nhớ kỹ, thân truyền hôm qua chúng ta bắt trở về cũng là Kim Đan hậu kỳ.
"
Hắn trực tiếp gõ lên đầu thuộc hạ, khinh thường: "Ngu xuẩn, ngươi cho rằng mấy người kia ngốc sao? Đã chạy đi còn nghênh ngang trở về?"
Đây là chuyện mà người bình thường có thể làm à?
Tần Phạn Phạn nghe lén-ing: ". . .
"
Chúng ta chạy.
Hắc hắc, lừa gạt ngươi đó.
Ai sẽ nghĩ đến nàng trở về đây?
Lại còn mang theo Tống Hàn Thanh cùng Diệp Thanh Hàn cùng một chỗ, đùa giỡn tất cả các Ma binh, nghênh ngang lượn quanh một vòng lại trở về.
Hồi mã thương chơi như thế nào, Diệp Kiều chân chính biểu diễn cho tất cả minh bạch.
Nam nhân liễm liễm tâm thần, nhìn về phía Diệp Kiều: "Chúng ta cần phải rời khỏi nơi này? Xuất phát đến Vân Thủy thành?"
Diệp Kiều nhìn những người này đang gấp rút thúc giục mình rời đi, nàng bất động thanh sắc quan sát trận pháp mình bày ra, thời điểm lâm môn một cước bước ra khỏi cửa, bước chân đột nhiên dừng lại: "Chờ một chút, đường ra khỏi Ma Giới đi như thế nào?"
Lời này thốt ra, bầu không khí đọng lại một lát.
"Thánh nữ đại nhân.
"
Nam nhân híp híp mắt, thần sắc càng thêm âm tình bất định: "Ngài chẳng lẽ quên phải đi như thế nào rồi sao?"
Diệp Kiều thần sắc càng bình tĩnh: "A, ta biết, mới vừa rồi là lừa ngươi.
"
Hồ nghi trên mặt nam nhân càng sâu, càng phát giác thân phận nàng có vấn đề.
Tâm Tần Phạn Phạn không khỏi treo lên lần nữa.
Một bên Tạ Sơ Tuyết nháy mắt mấy cái lại bắt đầu lớn tiếng bức xúc: "Nàng đạo văn ta!
"
Tần Phạn Phạn một bàn tay đem hắn đập bẹp xuống đất: "Ngậm miệng.
"
Tống Hàn Thanh nhíu nhíu mày lại, hắn không phải Diệp Thanh Hàn loại Kiếm tu không có đầu óc kia, hắn cảm giác nàng đang kéo dài thời gian.
Không có đạo lí lề mà lề mề ở chỗ này.
Mà lại so với nói là lộ tẩy, cách làm này của Diệp Kiều càng giống như cố ý khiến đối phương hoài nghi.
Đang lúc hắn âm thầm tự vấn, Diệp Kiều đưa lưng về phía những tên Ma tu đứng đấy, một giây sau một đạo cương phong hướng nàng thình lình bay tới.
Lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai, nhanh đến mức tất cả mọi người không kịp phản ứng đã bay đến trước người nàng.
Tống Hàn Thanh hoảng hốt, nhưng cũng không ngăn cản được.
Bọn hắn tu là linh khí, một khi xuất thủ sẽ bại lộ.
Cương phong đập thẳng mặt, Diệp Kiều đứng đó không nhúc nhích, rất nhanh ma khí đụng vào bình chướng vô hình, tự triệt tiêu trong không khí.
Ngọa tào.
Sợ bóng sợ gió một trận.
Tống Hàn Thanh bị dọa suýt hư thoát, tưởng là bị lật xe.
Diệp Kiều biết bon Ma tộc này đều là lão hồ ly thích đâm sau lưng, bởi vậy sớm phòng bị một tay.
Ngoại trừ trận pháp thượng cổ, những trận pháp khác Phù tu đều không bị hạn chế cảnh giới, chỉ là cần chút thời gian để sắp đặt.
Nàng vừa rồi lề mà lề mề trì hoãn nửa ngày, vì chính lúc bị đánh lén này, ngăn cản một lần công kích.
Liều một phen, triệt để ngồi vững cái ghế Thánh nữ này của nàng.
Dù sao trong bí cảnh trước đó Diệp Kiều quả thật đã học từ lão đầu kia, là trận pháp ma tộc.
Quả nhiên, trong nháy mắt trận pháp xung quanh khởi động, ngoại trừ một Phù tu duy nhất là Tống Hàn Thanh, Ma tu đều nghĩ rằng tu vi Thánh nữ quá cao thâm, không nhúc nhích cũng phá được thế công kích.
Không hổ là Thánh nữ!
Ngày ma tộc bọn hắn nhất thống Tu Chân giới đã ở trong tầm tay, ha ha ha ha! !
Nam nhân xuất thủ đánh lén đúng thật có ý dò xét, hắn nhẹ nhàng thở ra, đồng thời vội vàng cúi đầu thỉnh tội, kinh sợ: "Thất lễ rồi, Thánh nữ đại nhân.
"
Tưởng sắp ngỏm luôn - Diệp Thanh Hàn: "?"
Diệp Kiều nhìn Ma tu bị chấn nhiếp chung quanh, bảo đảm những người này đã tin tưởng thân phận nàng, tim khẽ thả lỏng, cũng cười.
"Ngươi biết không? Ma Tôn đại nhân vĩ đại từng nói, bị đánh có thể làm cho người ta trẻ ra đấy.
"
Loại ngôn luận nói hươu nói vượn này quả thật khiến người khác sững sờ.
"Thật sao? Thánh nữ đại nhân.
"
"Đương nhiên.
" Diệp Kiều hung hăng nện một đấm lên mặt nam nhân vừa đánh lén mình: "Tỉ như hiện tại, ngươi chẳng phải bị ta đánh như cháu trai sao?"
*