CHAP 16: BỐN NĂM SAU.
Bốn năm, chỉ là một dòng thông báo ngắn tũn trong các bộ phim, một dòng chữ nhỏ xíu trong các cuốn sách nhưng là cả khoảng thời gian dài đủ xáo trộn, lật tung cả thế giới của ai đó. Ngoảnh đầu lại, đã bốn năm, nhưng chưa nguôi một nỗi nhớ, chưa nguội một trái tim.
—
Bình minh tống cổ đêm đen khỏi thành phố. Chút nắng sớm khẽ phủ lên gương mặt còn ngủ say, chút gió tinh ranh nhảy phóc qua cánh cửa sổ đang hé, trêu chọc những lọn tóc mềm. Những ngón chân trắng phóc ló ra khỏi chăn khẽ cựa quậy trước cơn lạnh đang bất chợt ùa vào, tinh tướng. Tiếng kèn Harmonica từ đâu đó khiến hàng mi đang nhắm nghiền bỗng giật nhẹ.
Hà Chi chậm rãi hé mắt, màu sơn trắng của trần nhà như ụp ngay xuống đôi ngươi đờ đẫn. Cổ họng cô khản đặc, cơ thể rệu rã như vừa guồng chân chạy cả chục cây số. Từng búi cơ, từng múi thịt đều rệu rã, đến ngón tay cũng chẳng nhúc nhích nổi. Rồi cô thất kinh khi cảm nhận rõ lớp chăn mỏng qua làn da trần trụi.
Hà Chi đánh rơi nhịp thở, đầu óc choáng váng như bị đánh một cú bất ngờ sau ót. Cô bật dậy, hoảng hốt đưa mắt nhìn quanh căn phòng lạ lẫm, những ngón tay tái nhợt siết chặt mép chăn. Cảm giác sợ hãi vây bủa hệt con thú nhỏ đã sẩy chân vào thợ săn ác ôn. Đôi mắt cô hoảng hốt mở to khi nghe tiếng bước chân ngoài cửa. Cô vội trùm chăn kín mặt, như một cách tự vệ vùng vệ.
– Mình biết, cậu đã tỉnh! – Giọng con gái trong trẻo phát ra, tựa một giọt sương rơi xuống mặt hồ phẳng lặng.
Trong phút chốc, tảng đá đè nặng lòng Hà Chi bị đập bể tan, mọi lo sợ đều vỡ ra như bong bóng xà phòng. Hà Chi he hé mắt, liếc chủ nhân của giọng nói dịu nhẹ kia. Là một cô gái tóc thuần Việt với mái đen mềm, gương mặt trái xoan dễ chịu dễ chịu, pha những đường nét thông minh, bướng bỉnh. Cô nàng đứng kế bên giường, nghiêng đầu cười khúc khích trước bộ dạng rùa rụt cổ của Hà Chi.
– Hẳn là cậu tưởng gã biến thái nào giở trò, đúng không? – Tia biết tuốt tản ra trong đôi mắt đen láy.
Hà Chi cắn môi, nhẹ gật đầu một cái, thầm thở phào một hơi. Bỗng một sớm thức dậy trên giường người lạ, không quần áo mà chiếc đầu hoàn toàn trống rỗng, suy nghĩ đầu tiên của mọi cô gái là yêu râu xanh. Hà Chi ngồi dậy, dần xếp lại những mẩu ký ức nhỏ vụn đang chất lộn xộn. Cô nhớ chiều qua tới nhà thờ xem thánh ca, rồi rời đi đúng khi mưa trút xối xả. Cô một mình, lầm lũi dạo bước giữa màn nước dày đặc suốt hàng tiếng đồng hồ, chẳng biết đã qua bao dãy phố, chẳng biết bầu trời đen kịt từ khi nào. Nhưng hình ảnh gần nhất còn lưu lại là một luồng sáng chói mắt…
– Biết gì không? Cậu suýt thì cho bạn tớ ăn cơm tù đấy! – Cô bạn nghiêm mặt – Muốn tự tử thì nhảy lầu, treo cổ, uống thuốc ngủ, cắt gân tay. Thiếu gì cách mà cậu lại lao đầu vào ô tô?! Cậu chết, rắc rối ai lo hả?
– Sao cơ? – Mắt Hà Chi tròn xoe. Rõ ràng cô bạn đang nói tiếng Việt rất lưu loát, nhưng cô hoàn toàn mịt mờ. Bộ não như ngủ đông, chẳng phân tích nổi.
– Theo như camera đặt trong xe bạn tớ, thì chính xác là 9 giờ 49 phút theo, cậu bỗng nhiên lao ra trước mũi xe bạn tớ như hồn ma! Chỉ chút nữa thôi là cậu chẳng nằm đây mà ” sao cơ ” nữa rồi! – Cô bạn hừ mũi.
Qua lời kết tội của cô nàng, Hà Chi đã nhặt lại được mẩu ký ức cuối còn sót lại. Hóa ra cô ngất xỉu trước mũi xe người lạ! Hà Chi mím môi, tỏ ra cực kỳ áy náy:
– Xin lỗi, tớ chỉ muốn sang đường thôi mà!
Cô bạn xua tay, nhưng bỗng cúi người, dí khuôn mặt lạnh tanh sát khuôn mặt ngờ nghệch của Hà Chi, ánh mắt lóe lên tia sắc lạnh tựa lưỡi dao nhọn hoắt, nét cười rùng rợn nở bên khóe môi.
– Không sao! Đã có phương án B rồi! Nếu cậu chết, thì tớ cùng bạn tớ sẽ đem xác cậu chặt thành mấy phần, đem cất tủ lạnh! Xem như cậu mất tích! Xong! – Cô bạn thản nhiên đến ghê sợ.
Trong nháy mắt, không khí trong căn phòng sặc mùi chết chóc.
Hà Chi im bặt, tái mét. Động tác vuốt tóc lơ đãng của cô bạn vốn rất nữ tính nhưng khiến Hà Chi rúm ró trong sợ hãi như gà con bị diều hầu tóm cổ. Dáng vẻ run rẩy khiến cô bạn bỗng cười to, chê bai khiếu hài hước nghèo kiết của Hà Chi. Nháy mắt sau, cô bạn lại khoác lên mình vẻ gần gũi như cũ, nét mặt thay đổi nhanh hơn lật sách. Cô bạn chìa tay giới thiệu:
– Heidi xin chào cậu! Hãy yên tâm là tớ chăm sóc cậu suốt tối qua, không ngón tay đàn ông nào chạm tới cậu đâu! Mà… – Heidi le lưỡi, rụt vai – Đừng tưởng bở! Tớ giết con gián cũng đủ ngất xỉu nữa là!
Hà Chi phì cười. Cô gái mang tên Heidi này rõ biết chơi khăm cảm xúc người khác! Hà Chi chợt nhớ ra mình từng loáng thoáng thấy Heidi đâu đó. Giữa một đất nước châu Âu xa lạ, một cô gái châu Á tóc đen láy, nhỏ con sẽ dễ rơi thẳng vào tầm mắt. Cô cũng chợt nhận ra Heidi là một trong số những người hiếm hoi cạy miệng được cô trong suốt khoảng thời gian dài đằng đẵng.
– Tắm sơ thôi, cấm cậu ngâm người đấy! – Heidi đưa cho Hà Chi một bộ đồ ngủ còn nguyên nhãn mác, hẳn hoi ra lệnh như một người bạn thân thiết lâu năm – Yên tâm ở lại đây đi! Anh trai cậu đã giao cậu cho tớ rồi!
Heidi rời đi, để lại Hà Chi đang trố mắt. Dường như mọi âm tư, suy nghĩ của cô đều bị Heidi nắm bắt dễ dàng hệt những dòng chữ ghi rõ trên trán. Cô chậm chạp rời giường, mắt nhìn chằm chằm bộ đồ cô mặc tối qua đã được giặt sạch sẽ trong nhà tắm. Sự chăm sóc chu đáo này khiến Hà Chi bủn rủn, chân như nhũn đi. Hốc mắt cô đỏ hoe.
Trái đất lắm lúc nhỏ bé tới ngỡ ngàng. Hóa ra người lạ kịp phanh xe, cướp Hà Chi khỏi lưỡi hái tử thần chính là Henry, hàng xóm sát vách của Hà Chi. Đó cũng chính là lý do bự nhất để Lâm Viên dễ dàng giao Hà Chi cho người khác chăm. Những lần Hà Chi gặp Henry cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Ở khu chung cứ xứ trời Âu, muốn gặp hàng xóm còn khó hơn gặp người nổi tiếng.
Trong gian bếp thơm mùi gà tây, một cô gái đang cắm hoa, tóc buộc lệnh, nhẩm miệng hát theo nhạc radio. Trông cô rất giàu sức sống , tràn ngập hơi thở thiếu nữ, đối lập hẳn với cô gái đang ủ rũ, héo úa tựa một sinh linh lạc lối. Đôi mắt cô giấu cả ngàn nỗi buồn. Cô để tách sữa nguội lạch, tay bốc những viên đường thả vào miệng như một hành động vô thức. Thấy Heidi đang nhíu mày khó hiểu, Hà Chi lên tiếng:
– Miệng tớ mặn lắm, toàn muối biển!
– Muối biển? Cậu bị dìm xuống biển đấy à? – Heidi khó hiểu lặp lại.
– Cũng lâu rồi!
Một câu đáp trả đầy nghiêm túc làm Heidi khựng người, không nghĩ Hà Chi coi lời đùa cợt là thật. Heidi cất nhẹm những thắc mắc riêng, không muốn đào bới những chuyện cũ của Hà Chi. Thực ra cô đã biết tới Hà Chi nửa năm nay, ngay từ khi hai anh em cô nàng chuyển tới đây, nhưng chẳng có cơ hội nói xin chào. Hà Chi bị trầm cảm nhẹ, cô khép mình trước xã hội, từ chối giao tiếp, thậm chí không ló khỏi nhà nhiều ngày liền.
Heidi bóc hộp sô cô la Kinder, mang thêm ít bánh sừng bò tới ngồi cạnh Hà Chi, cùng nhấm nháp. Cô thầm quan sát Hà Chi đang ngoảnh mặt ngắm khoảng trời xanh ngắt ngoài khung cửa. Cô gọi Hà Chi một tiếng, cố gợi ra thật nhiều đề tài để bảo đảm trò chuyện nhưng Hà Chi chỉ thích mỉm cười lắng nghe.
– Danh Khôi là bạn trai cậu à? – Heidi ngập ngừng, giọng nho nhỏ như thì thầm – Tối qua, tớ thấy cậu nhắc tới tên này cả một đêm!
Nét u ám bám khắp gương mặt tái nhợt của Hà Chi, cô nặn ra cười nhàn nhạt:
– Đúng! Nhưng mà… – Giọng Hà Chi tắc nghẹn, khẽ thì thào trong đau đớn – Tai nạn máy bay! Anh ấy…
Hà Chi không nói thêm. Từ khóe lặng lẽ tứa ra những giọt nước trong suốt.
——–
^=^ Các bạn có nhớ Heidi là ai không? Bạn nào chưa biết thì tìm That cold day, that cool guy của mình nhé :P Lâu quá không ra chap, chắc các bạn phải đọc lại chap 15 rồi nhỉ :P