Phím Đàn Và Bàn Phím

Phím Đàn Và Bàn Phím

Cập nhật: 06/04/2024
Tác giả: FangMMM
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 49,252
Đánh giá:                        
Truyện Teen
     
     

Chap 17: Người lạ bên sông Main

” FRA. Main river. Helluva windy.

Anh nhớ Lily

J. ”

———————————

Nơi ôm ấp mảnh hồn úa nát của Hà Chi tại Frankfurt là dòng sông Main. Mềm mại chảy, lặng lẽ trôi tựa một thiếu nữ hiền hòa giữa thủ đô tài chính sầm uất của châu Âu. Trong thế kỉ hiện đại, dù có bao tòa nhà cao ốc mọc lên, có bao phương tiện qua lại ùn ùn cũng chẳng lấn lướt nổi nét bình dị, nét thơ lãng đãng của sông Main. Đây chính là chỗ nấp tuyệt hảo của những tâm hồn mục rỗng.

Hà Chi thường tới đây để thỏa sức đắm mình trong chuỗi ký ức nhàu nát. Cô tự do câm điếc, chẳng cần phải mở miệng nói chuyện cùng bất cứ ai. Suốt hàng giờ liền, Hà Chi im lặng soi mình trong sông nước, rồi đôi khi, cô run rẩy thả trôi những giọt khóc buồn đẫm. Sông Main mấy năm nay đều chứng kiến gương mặt u uất, đau thương của Hà Chi, tựa thiên thần bị bẻ gãy cánh, co quắp nằm trong hang động thẳm sâu. Nước sông có lẽ cũng đã pha chút mặn đắng từ đống nước mắt buồn thảm của cô gái nhỏ.

Bốn năm trước, khi biết tin chiếc máy bay chứa Danh Khôi nổ tung, Hà Chi cũng từ chối sự sống. Hết chuỗi ngày vật vờ khóc lóc tới ngất lịm, cô bắt đầu uống thuốc ngủ, cứa tay, … Đến lần thứ chín thất bại, khi cô tỉnh dậy trên giường bệnh, Lâm Viên đã quỳ rạp xuống đất năn nỉ cô hãy sống. Sau hôm ấy, Hà Chi thôi tìm cách tự tử nhưng cô nhốt mình trong góc phòng, từ chối giao tiếp, cả ngày im lặng như bù nhìn. Mất Danh Khôi, Hà Chi đã bất cần cả thế giới.

Sau nửa năm sống vật vờ như người bị liệt bộ não, Hà Chi dần nhận thấy thảm nhà vương vãi tàn thuốc xám ngoét ngoét, lon bia, vỏ rượu lăn lóc khắp căn hộ. Cô nhiều lần thấy Lâm Viên lúc nằm say khướt trên giường, mê man trách móc Danh Khôi, lúc ra ban công đứng đốt thuốc giữa đêm khuya khoắt, thi thoảng bật ra những tiếng cười rỗng tuếch. Cho tới một hôm, cô gái nhỏ tận mắt thấy người anh trai chuẩn mực ấy… hút cần sa trong nhà tắm.

Đến khi Lâm Viên sắp hủy diệt chính mình, Hà Chi mới bừng tỉnh khỏi ác mộng. Cô chấp nhận đối mặt với mất mát và chịu bước tiếp trên đường đời đã vắng bóng chàng trai cô yêu tới thắt lòng. Chuỗi ngày sau đó, Hà Chi tham gia một lớp tiếng Đức, theo học tiếp piano, nhưng cứ lặng lẽ, cứ âm thầm như con rối đã bị cướp mất linh hồn.

Hà Chi đã chết ở tuổi 16, chỉ là vẫn chưa bị chôn.

– Entschuldigen Sie bitte, Sie haben ihre Brieftasche verloren. ( Xin lỗi, cô làm rơi ví này! )

Một giọng nam lịch sự nhưng xa cách bỗng kéo tuột Hà Chi khỏi những thẫn thờ. Một anh chàng điển trai nhưng lạ hoắc chìa ra chiếc ví tiền vừa nhặt được dưới chân Hà Chi. Anh ta cao tới choáng ngợp, chiếc bóng lớn trùm hẳn lên đỉnh đầu cô gái nhỏ, chắn cả một mảng trời xanh ngắt.

– Bitte prüfen sie nach ob nichts aus der Brieftasche verloren gegangen ist. ( Kiểm tra xem có mất gì không nhé! ) – Người lạ nhắc.

– Herzlichen Dank! ( Thực cảm ơn nhiều lắm! ) – Giọng Hà Chi nhỏ, khàn như đã lâu chẳng mở miệng.

Không hẳn là mỉm cười, khóe môi người lạ chỉ lười biếng nhướn nhẹ một cái.

– Bitte passen sie in Zukunft besser darauf auf! ( Sau này nhớ cẩn thận hơn nhé! )

Người lạ không rời đi. Anh ta đứng cách Hà Chi một sải tay, phóng tầm mắt xuống khung cảnh thiên nhiên lan tràn nắng gió, bóng dáng mạnh mẽ thấp thoáng sự trầm tư. Lát sau, anh ta giơ smartphone chụp sông Main xinh đẹp, rồi đính kèm bức ảnh đấy trong mail.

” FRA. Main river. Helluva windy.

Anh nhớ Lily

J. ”

[ ” Frankfurt. Sông Main. Nhiều gió.

Anh nhớ Lily.

J. ” ]

– Ôi, anh biết tiếng Việt cơ à? – Hà Chi ngạc nhiên bật ra câu cảm thán, quên béng mất đang tự tố mình đọc lén mail cá nhân.

Người lạ cũng chẳng thèm truy tố hành động tọc mạch của cô gái nhỏ, anh ta đáp lạnh ngắt:

– Tôi biết. Em đừng giật mình!

Hà Chi che miệng ho nhẹ, cố tình lấp liếm biểu cảm thất kinh đáng xấu hổ ban nãy. Đúng là cô giật mình! Một người ngoại quốc bỗng dưng bắn tiếng Việt cực kỳ trôi chảy, không hề vấp lỗi phát âm thì khác gì dọa người?

Bị ghim chặt dưới ánh nhìn lì lợm của cô gái nhỏ, hệt món đồ đang được nhà khảo cổ tỉ mẩn nghiên cứu. Người lạ nhíu mi bắt bẻ:

– Em không thấy tôi có chút xíu nào Việt Nam, huh?

Hà Chi ngẩng đầu, nheo mắt ngắm nghía thật kĩ người lạ không chút kiêng nể. Mái tóc vàng cát tự nhiên như được nhuộm bởi vốc nắng thu, màu mắt xanh lơ lành lạnh chứa cả trời bí hiểm, sống mũi cao thẳng toát ra sự kiêu căng, bản lĩnh. Chiếc cằm chẻ trời phú tạo một điểm nhấn quyến rũ. Nhưng toàn bộ gương mặt rất tây ấy lại kín đáo pha trộn đôi nét phương Đông tinh tế, trầm ổn, biến vẻ điển trai càng trở nên điêu đứng.

– Đã nhìn ra rồi! Anh là con lai đúng không?

– Chính xác một phần ba dòng máu của tôi là Việt Nam. Nên tôi nói tiếng Việt thì cũng đừng nhìn tôi như quái vật thế!

Người lạ ảo não bĩu môi. Anh rùng mình trước cái nhìn chằm chằm của Hà Chi, cái nhìn sắc bén như diều hâu săn mồi từng một thời khiến Danh Khôi ớn lạnh.

Hôm ấy là lần đầu tiên trong suốt bốn năm qua, cô gái nhỏ mới thèm được nói chuyện. Có lẽ bởi người lạ sở hữu sức hút quá mạnh liệt, hoặc do cách anh ta cầm cặp laptop rất giống Danh Khôi. Chỉ là một chi tiết nhỏ xíu, nhưng đủ khiến Hà Chi ám ảnh.

Lý lịch trích ngang của người lạ là: Jay Vũ, 22 tuổi, mới tốt nghiệp thạc sĩ luật và đang ăn chơi nốt tháng hè cuối. Anh tới Đức lần này để tham dự hội thảo sinh viên, đảm nhiệm vị trí cố vấn sinh viên quốc tế. Điều đáng kinh ngạc là Jay Vũ sinh ra và lớn lên tại Praha, thay vì Berlin như Hà Chi đã lầm tưởng.

– Anh khiếp quá! Hồi nãy anh nói giọng Berlin cơ mà? Em cứ tưởng anh người Berlin chứ!

Jay đáp bằng cái nhếch miệng cực kỳ tự tin của người học cao, thành thạo đủ thứ.

Mấy phút sau, cô gái nhỏ còn được thấy Jay Vũ bắn tiếng Ý siêu mượt cùng một nhóm khách du lịch, họ nhờ anh cầm máy ảnh chụp hộ những bức cạnh sông Main. Anh chỉ cho họ một những nơi hay ho nên tới ở Frankfurt, như khu vườn thần tiên Palmengarten, quán bar Main Tower độc đáo, tòa nhà Dom St. Bartholomaus bị giấu kín nhưng rất lộng lẫy. Hay đặc biệt hơn cả là viện bảo tàng Dialog, sẽ có những trải nghiệm bóng tối đặc biệt do những người khiếm thị dẫn dắt.

Khi nhóm khách du lịch rối rít cảm ơn Jay Vũ rồi rời đi, Hà Chi ôm trán tỏ vẻ không-tin-được trước tên ” language hacker ” kế bên. Anh ta không chỉ là một polyglot* đáng gờm mà còn khiến Hà Chi phải ngả mũ thán phục trước sự hiểu biết đồ sộ của anh ta về Frankfurt, ăn đứt cô gái nhỏ đã sống ở đây tận bốn năm.

Jay lơ đãng đưa tay nới lỏng chiếc cà vạt đen nhỏ mảnh trên áo sơ mi trắng, ngửa mặt hít một nhúm không khí man mát:

– Sông Main có nhiều nét giống sông Vltava ở Praha, hố chôn mọi ồn ào. Đứng đây chửi thề vài câu rất sung sướng!

Hẳn là chửi thề… Hà Chi bật cười. Hình tượng hoàn hảo đã sứt mẻ nhưng sức hấp dẫn của chàng trai ấy thì không hề bớt đi. Hà Chi từng gặp những người có học vị cao nhưng cực chuẩn mực, cực nghiêm nghị là anh hàng xóm Henry. Còn Jay Vũ, đứng cạnh anh thấy mình thật nhỏ bé, đầu óc hạn hẹp nhưng anh có cái ngông cá tính, cái tôi mạnh mẽ nhưng pha chút gần gũi.

Jay bỗng reo lên vui vẻ như đứa trẻ, anh chỉ đôi thiên nga lười biếng đang nằm hóng nắng dưới sông, hoàn toàn để ngoài tai cuộc nói chuyện còn dang dở. Cái nhìn xanh lơ lành lạnh, kiêu ngạo bỗng hóa dịu dàng, mênh mang:

– Lily ấy mà, cực lười đi du lịch, mà có đi cũng phí của! Sang Thụy Sỹ nhất định chỉ thích mê mấy hồ nước sạch, ngọt như nước lọc, sang Mỹ nhất định chỉ thích mấy búi cỏ tumbleweed lăn lóc. Mà tới Fra có lẽ cũng chỉ thích mấy con thiên nga kia thôi! Toàn dễ bị dụ bởi mấy thứ tủn mủn, nhỏ xíu.

Người đàn ông quyến rũ đôi khi không vì vẻ điển trai hay tài giỏi, mà có lúc anh ta thực sự bắt mất linh hồn phụ nữ khi anh ta nhiều chuyện về một người con gái với ánh mắt chật ních yêu thương.

– Đói! Tôi đói lắm! – Jay đột nhiên than nhẹ, ủ rũ nhìn cô gái nhỏ.

Hà Chi ngỡ mình nhìn nhầm khi thấy nét phụng phịu rất trẻ con trên mặt Jay. Cô lúng túng rủ rê:

– Hình như có hội chợ gần đây! Mình đi ăn thịt nướng đi!

– Không đâu! Cuối tuần tôi luôn ăn chay! – Jay bĩu môi lắc đầu.

– Chắc ở đó cũng có khoai tây nướng chứ?

– Okay, đi! Tôi còn muốn măm kem tutti frutti nữa!

Hà Chi sửng sốt nhìn Jay đang sải bước kế bên, cứ như cậu nhóc 2 tuổi háu ăn nào đấy đang đội lốt trai chàng 22.

* Polyglot : người thông thạo nhiều thứ tiếng

—–

:””) Jay của Vị ró lưu lạc tới Phím đàn nhé, tiện thể các bạn biết luôn một số chuyện của Vị ró :””) Boo đã post luôn chap mới nữa rồi đấy ạ!