Bây giờ đang tháng tám, nhiệt độ ở Giang Thành đã bắt đầu giảm xuống, nhiệt độ trên núi còn thấp hơn dưới chân núi không ít, đặc biệt là buổi sáng sớm, ngay cả gió cũng mang theo hơi lạnh. Trì Vãn bị gió lạnh buổi sáng thổi qua, cơn buồn ngủ cũng tan biến.
Cô đưa tay mở cổng miếu ra hoàn toàn, tự giới thiệu bản thân: "Cháu là miếu chúc, họ Trì, tên Vãn, mọi người có thể gọi cháu bằng tên...
. Mời ba vị vào trong.
"
Ba người bà Hà đi theo sau cô, bà Hà ngạc nhiên nhìn bóng lưng Trì Vãn: "Cháu là miếu chúc hiện tại của miếu Sơn Thần sao?"
Không trách bà Hà ngạc nhiên, một miếu chúc trẻ tuổi lại là con gái như thế này, đến giờ bà mới gặp được một người duy nhất.
Trì Vãn hiểu ý của bà Hà, cười một cái, không nói gì.
Bà Dư nhìn Trì Vãn, vẻ mặt do dự, vẫn không nhịn được hỏi: "Cô gái à, chồng bà nói cháu có cách giúp tìm được cháu gái bà, điều này có thật không?"
Trong lúc nói chuyện, Trì Vãn đã dẫn bọn họ vào đại điện, trong điện thờ pho tượng Sơn Thần duy nhất của miếu, toàn bộ đại điện kể cả pho tượng Sơn Thần đều toát lên vẻ nghèo nàn, trong lư hương trước tượng Sơn Thần cũng chỉ còn ba cây hương đã cháy hết.
Trì Vãn quay đầu nhìn bà Dư, thấy trong mắt đối phương mang theo hy vọng, tuy trong lòng có chút không đành nhưng vẫn lên tiếng: "Tình hình chắc ông Dư đã nói với bà rồi, nói thật, xác suất thành công của cách này có thể chỉ khoảng ba phần mười.
.
.
"
Cô nói trước những lời không hay để tránh hai người già hy vọng càng nhiều thì thất vọng càng nhiều.
Nghe vậy, bà Dư vội nói: "Bà hiểu, bà hiểu!
"
Trì Vãn gật đầu: "Vậy được rồi, bà và ông Dư thắp hương đi!
"
Cô rút từ bàn thờ ra một cây hương, đốt lên cắm vào lư hương, sau đó lại rút ra sáu cây hương, mượn lửa từ cây hương đang cháy để đốt lên, sau đó chia cho ông Dư và bà Dư, mỗi người ba cây.
Trì Vãn nhắc nhở bọn họ: "Nhớ kỹ, lát nữa hai ông bà nhất định phải thành tâm, khao khát tìm lại được cháu gái của hai người càng mãnh liệt thì xác suất tìm thấy đứa bé cũng càng cao!
"
Bà Dư và ông Dư vội gật đầu, hai người thành kính quỳ xuống bồ đoàn.
Bà Hà ở bên cạnh không lên tiếng, chỉ nhìn dáng vẻ thần thánh của Trì Vãn, vẻ mặt không khỏi có chút hoài nghi, trong lòng cũng có mấy phần ngờ vực: ".
.
. Cũng không biết có phải cô bé này đang lừa vợ chồng nhà họ Dư không nữa.
"
Chỉ hy vọng là không phải, nếu đúng là lừa người, vậy thì thật sự là đang khoét vào tim hai người già này.
.
.
.
Bà Dư và ông Dư ghi nhớ lời Trì Vãn dặn, sau khi quỳ xuống bồ đoàn, hai người nhắm mắt lại, thành tâm cầu nguyện.
Cơ thể mập mạp của Bánh Bánh rơi lên vai Trì Vãn, trên người nó tỏa ra vầng sáng màu vàng, lực lượng vô hình cộng hưởng với thân thể bên trong cơ thể của Trì Vãn.
Trên trán Trì Vãn xuất hiện hoa văn vàng nhạt, hoa văn như hình dạng của một ngọn núi, toát ra vẻ thần thánh và bất phàm, khiến toàn thân cô tràn ngập một loại thần tính cao không thể với tới.
Bà Hà đứng bên cạnh bất ngờ nhìn thấy cảnh này, trong mắt lóe lên tia kinh ngạc.
Lúc này, trong đầu Trì Vãn nghe thấy hai giọng nói, cô nghe ra đây là giọng của bà Dư và ông Dư:
".
.
. Sơn Thần đại nhân, tín nữ Vương Thục Trân ở đây cầu xin, xin người nói cho con biết, cháu gái con hiện giờ đang ở đâu!
"