Phòng Livestream Đoán Mệnh Của Sơn Thần

Phòng Livestream Đoán Mệnh Của Sơn Thần

Cập nhật: 26/12/2024
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 170
Đánh giá:                      
Ngôn Tình
Huyền Huyễn
Truyện Sủng
Hiện Đại
Điền Văn
Linh Dị
Hệ thống
Truyện Khác
Dị Năng
Gia Đấu
Hài Hước
Nữ Cường
     
     

Nhắc đến chuyện này, ông cụ Dư tức khắc có tinh thần: “Thực sự rất chuẩn! Có điều cô ấy chỉ có thể tính được chuyện xảy ra trong vòng bảy ngày… Quá bảy ngày thì không có cách nào xem được nữa.

Biểu cảm trên mặt bà cụ Dư thay đổi liên hồi. Cuối cùng, bà ấy cắn răng, nói: “Miếu Sơn Thần núi Chiêu Minh đúng không? Ngày mai chúng ta sẽ đến đó luôn!

Nhìn đôi mắt sáng ngời của bà ấy, ông cụ Dư không đành lòng nói gì nữa, bèn gật đầu, khẽ đáp: “Ừ, ngày mai hai vợ chồng mình cùng đi!

Không lâu trước đó, bà cụ Dư cũng là người kiên định tin vào chủ nghĩa duy vật, chưa bao giờ tin tưởng Thần Phật. Nhưng khi con người lâm vào cảnh tuyệt vọng, có lẽ dù biết là giả thì vẫn muốn thử một lần.

Sáng sớm hôm sau, hai vợ chồng già nhà họ Dư lập tức đi đến miếu Sơn Thần trên núi Chiêu Minh.

Hai vợ chồng ông Dư đã phải tốn không ít công sức mới tìm được đến núi Chiêu Minh.

Từ trước đến nay hai ông bà chưa từng nghe đến địa danh núi Chiêu Minh này, trên mạng cũng chẳng tìm được thông tin gì, cuối cùng phải nhờ bà hàng xóm dẫn bọn bọn họ đến đây.

Khi đi tới giữa sườn núi, nhìn thấy tấm biển "Miếu Sơn Thần" treo phía trước, bà Dư mới ngạc nhiên nói: "Ở đây thật sự có một ngôi miếu Sơn Thần...

.

"

Tuy nhiên dường như miếu này không có nhiều khách thập phương, trông tiêu điều mà quạnh quẽ, ngoài ba người bọn họ ra, chẳng thấy một ai đến thắp hương cả.

Bà hàng xóm ở bên cạnh nhìn cảnh tượng này, vẻ mặt có chút hoài niệm, nói: "Cũng đã nhiều năm tôi không đến đây rồi, nơi này vẫn y hệt miếu Sơn Thần ba mươi năm trước.

"

Bà đi đến cây táo buộc đầy dây đỏ trước cổng miếu, cười nói: "Ngay cả cây táo này cũng không thay đổi, những dải lụa đỏ trên đó cũng vẫn y như vậy.

"

Bà cụ họ Hà, hơn bà Dư hai tuổi, là hàng xóm với bà Dư từ thời trung niên, hai người vẫn thường gọi nhau là chị em.

Lúc này bà Dư tò mò hỏi: "Chị Hà, chị có vẻ rất rành về miếu Sơn Thần này, chị đã từng đến đây trước đây à?"

Bà Hà: "Đúng vậy, mọi người không biết đâu, cách đây hơn ba mươi năm miếu Sơn Thần này nổi tiếng ở thành phố chúng ta lắm, nổi tiếng linh thiêng, khách thập phương đến thắp hương đông nghịt! Ngay cả người ở huyện và thành phố bên cạnh cũng tìm đến đây cầu nguyện.

"

Bà Dư nhìn quanh, nói: "Vậy sao bây giờ nơi này lại vắng vẻ thế này?"

"Haiz!

" Bà Hà thở dài: “Còn chẳng phải vì miếu chúc* lúc đó qua đời sao? Miếu Sơn Thần không có người kế tục, thắp hương cũng không linh nữa, sau đó dần dần suy tàn thôi.

" (*Người trông coi miếu.

)

Phải biết rằng ở Hoa Hạ bọn bọn họ, thần tiên không còn tác dụng sẽ bị bỏ rơi.

"Đi, chúng ta vào xem thử!

"

Bà Hà tràn đầy hào hứng nói, có cảm giác phấn khích khi được quay lại chốn xưa.

Khi bọn họ đi đến trước cổng miếu, chỉ nghe "kẽo kẹt" một tiếng, cánh cổng miếu Sơn Thần được mở ra từ bên đường, để lộ một khuôn mặt xanh xao gầy gò và đầy vẻ buồn ngủ.

"Chào buổi sáng ba vị!

" Trì Vãn nói chuyện, không kìm được cơn buồn ngủ mà ngáp một cái.

Còn không phải sớm à, bây giờ mới sáu giờ rưỡi, nếu không phải vì Bánh Bánh "đè núi Thái Sơn" xuống, cô vẫn còn đang ngủ nướng trong chăn.

Bà Hà tò mò nhìn cô: "Cháu là?"