Nghe giọng nói khàn đặc của bà ấy, mắt ông Dư cay xè, nói: "Được, Viên Viên, chúng ta đi tìm Viên Viên!
"
Nghe được câu trả lời của ông ấy, dường như bà Dư đã yên tâm, ý thức lại trở nên mơ hồ, nhắm mắt dựa vào người chồng, hơi thở nóng hổi phả ra từ miệng và mũi.
Cứ thế này không ổn!
Trong lòng ông Dư rất lo lắng, ông ấy đỡ bà Dư ngồi dựa vào tường hầm, còn mình thì mò mẫm tìm đến cửa hầm, bắt đầu dùng sức đập mạnh vào nắp đậy phía trên.
"Có ai không, có ai không!
"
"Có ai không, có ai không, vợ tôi bị sốt rồi! Có ai cứu bà ấy không...
.
"
Ầm ầm ầm!
Giọng nói khàn đặc và tiếng đập liên tục vào nắp hầm vang lên trong đêm tối, chỉ có điều vì nắp hầm được đóng chặt, tất cả âm thanh đều bị chôn vùi bên dưới, truyền ra ngoài chỉ còn lại chút động tĩnh trầm đục.
Không ai để ý đến tiếng động từ góc khuất truyền ra, hoặc có người để ý nhưng cũng không quan tâm.
.
.
.
Lúc này, Trì Vãn đột nhiên mở mắt.
Cô ấn lên ngực đang đập mạnh, sắc mặt khó coi, vẻ mặt nghiêm nghị nói: "Mấy người bà Dư gặp chuyện rồi!
"
Bánh Bánh: "Gặp chuyện rồi?"
Trì Vãn hơi đau đầu, nói: "Tôi thấy bọn họ bị nhốt trong một cái hầm ngầm.
.
. chắc chắn bọn họ không nghe lời tôi, tự mình đi luôn rồi, tôi đã nói rồi, bọn họ muốn đi tìm đứa trẻ, tốt nhất là tìm cảnh sát đi cùng!
"
Nhưng nhìn tình hình hiện tại, chắc chắn bọn họ đã không nghe lời cô, nếu không cũng sẽ không khiến bản thân rơi vào cảnh nguy hiểm.
Trì Vãn suy nghĩ một lúc, đột nhiên đứng bật dậy: "Không được, tôi phải đi xem thử!
"
Vừa rồi cô đã thấy, tình trạng của bà Dư không tốt lắm, dường như đang bệnh, tuổi của bọn họ đã cao, cứ để trong tình trạng bệnh tật bị nhốt trong hầm thế này, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.
Trì Vãn càng nghĩ càng lo lắng, không thể ngồi yên được nữa, lập tức thu dọn đồ đạc, đặt vé máy bay, chờ sáng hôm sau mang theo Bánh Bánh đi thẳng đến thôn Phúc Sơn.
.
.
.
Đến trưa hôm sau, Trì Vãn mệt mỏi đến được tỉnh G.
Trước khi đến, Trì Vãn đã tra trên mạng, thôn Phúc Sơn là một thôn làng hẻo lánh thuộc tỉnh G, mức độ hẻo lánh đến mức nào ư, chỉ có mỗi cái tên, những thông tin khác hầu như không có.
Nếu không phải phải đến nơi này, Trì Vãn cũng không biết, trên đời này vẫn còn những thôn làng hẻo lánh lạc hậu như vậy.
Tỉnh G nằm ở Tây Nam, từ tỉnh đến thôn Phúc Sơn, xe khách chỉ có thể đến được thị trấn gần thôn Phúc Sơn, muốn đến thôn Phúc Sơn phải đi taxi xuống, mà cũng chưa chắc đã đến được tận nơi, có khi còn phải đi bộ một đoạn.
"Chậc, hơi phiền phức rồi.
" Trì Vãn cắn móng tay lẩm bẩm một câu.
Tuy nhiên, cô không đi thẳng đến thôn Phúc Sơn, mà đến đồn cảnh sát trước, báo án.
".
.
.
Ông bà của tôi đến thôn Phúc Sơn tìm em gái tôi, nhưng đến giờ, không liên lạc được với bọn họ nữa.
" Trì Vãn nghiêm túc nói: “Bọn họ đã mất liên lạc mấy ngày rồi, tôi hy vọng các đồng chí cảnh sát có thể giúp tôi tìm ông bà!
"
Cảnh sát nhíu mày: "Ông bà cô đến thôn Phúc Sơn tìm em gái cô?"
Trì Vãn gật đầu: "Em gái tôi bị bắt cóc cách đây tám năm, ông bà tôi nhận được tin tức, nghe nói hình như em gái tôi bị bán đến thôn Phúc Sơn, vậy nên bọn họ đã đến tìm.
.
. nhưng sau đó, cả bọn họ cũng mất tích luôn.
"
Cảnh sát ghi lại những thông tin cô nói, hỏi: "Cô có chắc bọn họ mất liên lạc ở thôn Phúc Sơn không? Được, chúng tôi sẽ lập tức cử người đến thôn Phúc Sơn tìm người!
"
Thấy Trì Vãn nhíu mày, cảnh sát an ủi: "Cô cũng đừng quá lo lắng, có thể là hai cụ đang ở nơi không có sóng điện thoại, đợi có sóng, chắc bọn họ sẽ liên lạc với cô thôi!
"
Đợi bọn họ liên lạc, có khi xác người đã lạnh ngắt rồi.