Trì Vãn nghĩ trong lòng.
Nhưng cô cũng không thể nói cho cảnh sát biết tình hình cụ thể của ông Dư và bà Dư, không lẽ nói là cô cảm nhận được hiện tại hai người đang trong tình trạng rất nguy hiểm sao? Lời này mà nói ra, sợ là đồng chí cảnh sát cũng cho rằng cô đang nói đùa mất.
"...
.
Cái thôn Phúc Sơn đó, có vẻ cả thôn đều tham gia vào hoạt động bắt người, buôn người!
"
Trì Vãn suy nghĩ một lúc, vẫn quyết định nói ra thông tin này: "Tôi không đùa đâu, mặc dù tôi không thể nói cho các anh biết tôi biết chuyện này như thế nào, nhưng những gì tôi nói đều là sự thật! Thôn đó, là thôn chuyên buôn người.
.
. Cả thôn đều là bọn buôn người!
"
Cảnh sát đang ghi chép nghe cô nói vậy, mí mắt không kìm được giật giật.
".
.
.
Cô Trì cô có thể chịu trách nhiệm về những lời mình vừa nói không? Cô nên biết, báo án giả là phạm pháp đấy!
" Cảnh sát nghiêm túc nói.
Trì Vãn cũng nghiêm túc đáp lại: "Tôi có thể chịu trách nhiệm về những lời mình nói! Bởi vì tôi không nói dối.
"
Nghe vậy, cảnh sát ghi chép chi tiết những gì cô nói.
.
.
.
Trì Vãn nói hết những thông tin mình biết, tạm thời rời khỏi đồn cảnh sát.
Cô trở về khách sạn chờ tin từ bên cảnh sát, chỉ là cô lại có chút ngồi không yên.
Không biết khi nào bên cảnh sát mới hành động, nhưng tình trạng của bà Dư hiện tại e là không đợi được nữa.
.
. Cứ đợi tiếp, sợ rằng bà Dư sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Nếu đã không ngồi yên được, vậy thì mình tự đi xem tình hình trước!
Trì Vãn cắn răng trong lòng, ánh mắt trở nên kiên định, trong lòng đã có quyết định.
Dù sao cô cũng là Sơn Thần, hơn nữa còn có Bánh Bánh có thể giúp đỡ.
"Bánh Bánh.
” Đưa tay kéo Bánh Bánh vào lòng, Trì Vãn nói: "Lúc đó nếu xảy ra chuyện gì nguy hiểm, cậu không được thấy chết không cứu đâu đó, nhất định phải giúp cứu người đấy!
"
Bánh Bánh bị cô kéo trong lòng xoa xoa, trên mặt lộ vẻ chán đời.
"Nếu thôn Phúc Sơn như cô nói, là ở trên núi, vậy thì cô đến đó hoàn toàn không cần lo lắng sẽ có chuyện gì nguy hiểm đâu.
" Bánh Bánh nói vậy, nói một cách sâu xa: "Đừng quên, cô là Sơn Thần, tất cả mọi thứ trong rừng núi đều sẽ là trợ lực của cô!
"
Trì Vãn nghe xong, đôi mắt lập tức sáng lên.
.
.
.
Có lời nói của Bánh Bánh, đột nhiên Trì Vãn có thêm tự tin về chuyến đi đến thôn Phúc Sơn này.
Vào buổi chiều, cô bắt xe từ thị trấn đi đến cổng thôn Phúc Sơn, sau khi trả tiền cho tài xế, tài xế quay đầu rời đi, người còn lại ở cổng thôn cũng chỉ có mình cô.
Trì Vãn không vội vào thôn ngay.
Cô cẩn thận cảm nhận sự tồn tại của ông Dư và bà Dư một chút, xác định bọn họ thực sự đang ở trong thôn làng trước mắt này - vì khoảng cách quá gần, cảm nhận về bọn họ càng mạnh mẽ hơn, cô có thể cảm nhận rõ ràng sự hiện hữu của bọn họ.
Trì Vãn suy nghĩ một lúc, đi vào khu rừng bên cạnh.
Bánh Bánh đã từng nói, cô là Sơn Thần, tất cả sinh mệnh trong rừng núi đều là trợ lực của cô.
.
. Trì Vãn rất nhanh đã hiểu ý của Bánh Bánh, khi cô tập trung suy nghĩ cẩn thận cảm nhận tất cả mọi thứ trong rừng núi, cô đã có một loại cảm giác vô cùng kỳ diệu.
Ý thức của cô dường như đang rơi xuống, rơi vào khu rừng phía dưới, hòa làm một với rừng núi, mà tất cả sinh mệnh tồn tại trong rừng núi, vào lúc này, cô đều cảm nhận được rõ ràng.