Phòng Livestream Đoán Mệnh Của Sơn Thần

Phòng Livestream Đoán Mệnh Của Sơn Thần

Cập nhật: 26/12/2024
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 158
Đánh giá:                      
Ngôn Tình
Huyền Huyễn
Truyện Sủng
Hiện Đại
Điền Văn
Linh Dị
Hệ thống
Truyện Khác
Dị Năng
Gia Đấu
Hài Hước
Nữ Cường
     
     

Trì Vãn thở hổn hển, lòng bàn tay toàn là mồ hôi.

Bánh Bánh bay tới: "Không sao rồi! Con chó này đã bị tiếng gầm của tôi làm ngất rồi!

"

Trì Vãn thở ra một hơi, nhanh chóng đi đến phía sau chuồng chó, sau đó ngồi xổm xuống sờ soạng xung quanh.

Mọi người vừa hoàn hồn sau cuộc tấn công của con chó đen, nhìn động tác của Trì Vãn, có chút không hiểu:

[Streamer đang tìm gì vậy?]

Mà ngay giây tiếp theo, bọn họ thấy tay Trì Vãn dường như chạm phải thứ gì đó, rồi cô dùng sức kéo lên.

Ầm!

Cửa vào hầm ngầm xuất hiện trước mắt mọi người.

...

.

Lúc này, trong hầm ngầm.

Ông Dư lo lắng không ngừng sờ trán vợ để kiểm tra nhiệt độ.

Một ngày đã trôi qua, nhiệt độ của bà Dư càng cao hơn, nếu nói hôm qua bà ấy còn mơ hồ có ý thức thì hôm nay đã hoàn toàn mê man vì sốt, hoàn toàn vào trạng thái hôn mê.

Mà trong một ngày này, ông Dư không ngừng đến chỗ cửa vào hầm ngầm gọi, đập nắp hầm, nhưng đều vô ích, hoàn toàn không có ai đến.

Bọn họ bị nhốt ở đây, dường như đã bị cách ly với thế giới, khiến người ta không kìm được sinh ra cảm giác bọn họ sẽ lặng lẽ chết đi ở đây.

Ông Dư đã tuyệt vọng, ông ấy nghĩ, có lẽ mình và vợ sẽ chết ở đây rồi.

Chỉ là đáng tiếc, bọn họ vẫn chưa tìm được cháu gái.

Ngay khi ông Dư tuyệt vọng trong lòng, trong lúc mơ hồ, dường như ông ấy nghe thấy tiếng gì đó, cho đến khi mắt xuất hiện một tia sáng, ông ấy mới chợt hiểu ra chuyện gì đang xảy ra.

Cửa vào hầm ngầm đã mở ra!

Nhận ra điều này, ông ấy gần như phát điên lao về phía cửa vào.

"Vợ tôi bị bệnh rồi, xin các người cứu bà ấy! Cứu bà ấy!

"

Ông ấy hèn mọn mà đáng thương hét lớn về phía nơi ánh sáng chiếu xuống, giọng nói mang theo sự tuyệt vọng: "Bà ấy sắp chết vì bệnh rồi!

"

Ông Dư nước mắt giàn giụa.

Lúc này, một bóng người từ trên hầm ngầm nhảy xuống, tiếp đó, ông Dư nghe thấy một giọng nói:

"Bà Dư sao rồi?"

Trong khoảnh khắc đó Dư Tri Hành tưởng mình sinh ra ảo giác, không thì sao ông ấy lại nghe thấy giọng nói của Trì Vãn?

Thậm chí mãi cho đến khi Trì Vãn đứng trước mặt ông ấy, ông ấy vẫn còn hơi hoảng hốt - quá mức kinh ngạc, ngược lại khiến người ta cảm thấy như đang nằm mơ.

".

.

.

Trì, Trì Vãn?" Ông ấy khẽ gọi một tiếng, giọng điệu có chút không chắc chắn.

Trì Vãn gật đầu: "Ông Dư, là cháu đây.

.

. Vừa rồi ông nói bà Dư bị ốm, bây giờ tình trạng bà ấy thế nào rồi"

Ông Dư chợt hoàn hồn, sau đó trong nháy mắt, nước mắt suýt chút nữa rơi xuống:

"Bà Dư của cháu bị sốt, ông không có thuốc, không có thuốc để cứu bà ấy!

"

"Những người đó cũng không quan tâm đến ông bà, bọn họ nhốt ông bà ở đây, mặc kệ ông gõ cửa thế nào, mặc kệ ông cầu cứu ra sao, bọn họ đều không để ý!

"

Ông Dư nước mắt giàn giụa, giọng nói chứa đựng sự đau khổ và tuyệt vọng đến mức làm người khác nghe mà cay cay sống mũi.

Trì Vãn: "Ông đừng lo lắng, cháu có mang theo thuốc hạ sốt và nước, để cháu xem tình trạng của bà Dư thế nào đã!

"

Nghe vậy, trong mắt ông Dư đột nhiên bừng lên tia sáng gọi là hy vọng, ông ấy vội dẫn Trì Vãn đến góc phòng: "Bà Dư của cháu ở đây!

"

Trì Vãn bước nhanh qua.

Cô đưa đèn pin cho ông Dư cầm, bản thân trước tiên đưa tay thử nhiệt độ trán bà Dư.

"Hít, nóng quá!

" Trì Vãn hít vào một hơi.

Cô lấy ba lô từ trên lưng xuống, nhanh chóng mở ra, vội vàng lấy đồ từ bên trong ra - nhiệt kế, thuốc hạ sốt, thậm chí cả miếng dán hạ sốt cũng có.

May mà lúc đó cô đã "nhìn thấy" bà Dư có điều bất thường, vậy nên mới có sự chuẩn bị, những thứ cần để hạ sốt đều chuẩn bị đầy đủ.