Ông Dư thấy cô chuẩn bị chu đáo như vậy, trong lòng cuối cùng cũng thả lỏng được vài phần.
Trì Vãn dán miếng dán hạ sốt lên trán bà Dư, đồng thời nói: "Bà Dư sốt cao quá, vẫn phải đưa đến bệnh viện!
"
Ông Dư: "Nhưng ở đây không có sóng, ông bà vừa vào đã phát hiện điện thoại không có sóng.
"
Trì Vãn mím môi, nói: "Không sao, điện thoại của cháu có sóng, sẽ có người giúp chúng ta gọi cấp cứu!
"
Nói xong, cô lập tức nói với mọi người trong phòng livestream: "Bây giờ tôi đang ở thôn Phúc Sơn thuộc huyện Bình Lạc, tỉnh G...
. Nếu có bạn nào ở tỉnh G, phiền các bạn gọi điện giúp tôi, gọi xe cấp cứu!
"
Ông Dư mờ mịt nhìn cô: "Cháu đang nói chuyện với ai vậy?"
Trì Vãn không giải thích nhiều với ông cụ, cô thấy môi ông ấy đã khô đến mức bong da, lấy chai nước khoáng từ trong ba lô ra đưa cho ông ấy: "Ông Dư, ông uống nước trước đã.
.
. À phải rồi, tại sao ông và bà Dư lại bị nhốt ở đây?"
Ông Dư cầm chai nước tu ừng ực mấy ngụm lớn - kể từ khi bị nhốt trong hầm ngầm, ông ấy và vợ hầu như không được uống nước gì, đã đói lại khát từ lâu.
Lúc này nghe Trì Vãn hỏi vậy, nước mắt ông ấy gần như sắp rơi xuống lần nữa, mở miệng từ từ kể cho Trì Vãn nghe những chuyện bọn họ đã gặp phải, Trì Vãn mới biết tại sao bọn họ lại rơi vào tình cảnh này.
Hóa ra một tuần trước, khi biết có thể cháu gái đang ở thôn Phúc Sơn này, hai ông bà đã tức tốc chạy đến đây, tìm thẳng đến thôn Phúc Sơn.
Lúc đó Trì Vãn không nói với bọn họ về sự nghi ngờ của mình, vậy nên bọn họ cũng không nghĩ rằng cả thôn Phúc Sơn đều là ổ buôn người, bên ngoài một đằng, sau lưng một nẻo.
Vì vậy đến ngày thứ ba khi bọn họ đến thôn Phúc Sơn, đã bị người trong thôn đánh thuốc mê, ném vào hầm ngầm, bị nhốt mãi đến bây giờ.
Nói xong, giọng ông Dư có chút lo lắng, ông ấy nói với Trì Vãn:
".
.
.
Thôn này có vấn đề! Ông nghi ngờ bọn họ là kiểu thôn buôn người, tất cả người trong thôn đều là bọn buôn người, vì vậy, Trì Vãn à, cháu ở lại đây rất nguy hiểm, nếu bị bọn họ bắt được thì phiền phức to!
"
"Không được, bây giờ cháu phải nhanh chóng rời khỏi đây, nơi này quá nguy hiểm!
"
Trì Vãn thấy ông cụ lo lắng, vội nói: "Ông yên tâm, người trong thôn này bây giờ đang ốc còn không mang nổi mình ốc, bây giờ bọn họ không thừa hơi sức để bắt cháu đâu.
.
.
"
Nhiệt kế trong miệng bà Dư cũng đã được, Trì Vãn lấy ra xem một cái, lông mày lập tức nhíu lại.
"39 độ 8.
"
Nhiệt độ này đã rất cao rồi.
Trì Vãn lấy thuốc hạ sốt ra, chia ra một liều, để ông Dư đỡ bà Dư dậy, dùng nước khoáng cho bà ấy uống thuốc.
May mắn thay, bà Dư vẫn biết nuốt, chưa hoàn toàn hôn mê, đây coi như là trong cái rủi có cái may.
Mà lúc này, trong phòng livestream của Trì Vãn, vì lời kể của ông Dư, đã dấy lên sóng to gió lớn từ lâu.
[Thôn mà streamer đến, thật sự là thôn buôn người sao? Xã hội hiện đại, vậy mà vẫn còn những nơi như thế này sao?]
[Tự ý giam giữ người khác, đây là phạm pháp rồi nhỉ! Các đồng chí cảnh sát còn không hành động sao?]
[Đồ bán người đáng chết, thật đáng sợ quá, nhốt người trong hầm ngầm một cách đường hoàng như vậy, đúng là hoàn toàn không coi pháp luật ra gì!
]