Chương 1 - Thuốc Giải Đâu
Chương 2 - Hãy Đưa Ta Đi
Chương 3 - Quả Nhiên Là Rất “Lớn”
Chương 4 - Sư Huynh, Cứu Mạng!
Chương 5 - Hào Quang Nữ Chính Lại Tỏa Sáng Rồi
Chương 6 - Đỡ Ta Dậy, Ta Còn Cố Được
Chương 7 - Ngươi Là Người Của Ta Rồi
Chương 8 - Ngoại Lệ
Chương 9 - Viết Thư Cho Sở Tiêu Việt
Chương 10 - Không Đủ Tư Cách
Chương 11 - Thỏ Có Dễ Thương Không?
Chương 12 - Ngươi Là Ai
Chương 13 - Câu Hỏi Bẫy
Chương 14 - Ta Dẫn Ngươi Đi Chơi
Chương 15 - Tiệc Tẩy Trần Của Nhiếp Chính Vương
Chương 16 - Gọi Ca Ca Đi
Chương 17 - Hai Vị Thái Hậu
Chương 18 - Dạo Bờ Hồ
Chương 19 - Có Thích Khách
Chương 20 - Ta Phải Lột Da Tiện Nhân Này
Chương 21 - Đau Không?
Chương 22 - Chúng Ta Chạy Đi
Chương 23 - Dung Túng Cho Dung Trạm
Chương 24 - Dọn Sạch Chỗ Này Đi
Chương 25 - Cẩu Chết Tiệt
Chương 26 - Vì Ta Xinh Đẹp Lương Thiện
Chương 27 - Cử Động Nữa Ngươi Sẽ Trở Thành Một Cái Xác
Chương 28 - Ngươi Đúng Là Đồ Chó
Chương 29 - Thuốc Bổ Thận Tráng Dương
Chương 30 - Cầm Mà Chơi
Chương 31 - Đại Hạ Pháp Điển
Chương 32 - Xuất Cung
Chương 33 - Xuất Cung (2)
Chương 34 - Thân Cha
Chương 35 - Dỗ Dành Thân Cha
Chương 36 - Cha Đẹp Con Xinh
Chương 37 - Gia Tộc Là Cái Gì Chứ?
Chương 38 - Chủ Thượng
Chương 39 - Chi Chi
Chương 40 - Cây Dâu Có Ra Quả Không?
Chương 41 - Tìm Người Giám Sát Nàng
Chương 42 - Cha Dùng Mỹ Sắc Đổi Lấy
Chương 43 - Chiếc Càng Đáng Yêu
Chương 44 - Học Cổ Thuật
Chương 45 - Bái Sư
Chương 46 - Nam Sơn Nguyệt
Chương 47 - Tế Đàn
Chương 48 - Thứ Quỷ Gì Đây?
Chương 49 - Sở Thích Kỳ Quái
Chương 50 - Cổ Vương
Chương 1 - Thuốc Giải Đâu
Chương 2 - Hãy Đưa Ta Đi
Chương 3 - Quả Nhiên Là Rất “Lớn”
Chương 4 - Sư Huynh, Cứu Mạng!
Chương 5 - Hào Quang Nữ Chính Lại Tỏa Sáng Rồi
Chương 6 - Đỡ Ta Dậy, Ta Còn Cố Được
Chương 7 - Ngươi Là Người Của Ta Rồi
Chương 8 - Ngoại Lệ
Chương 9 - Viết Thư Cho Sở Tiêu Việt
Chương 10 - Không Đủ Tư Cách
Chương 11 - Thỏ Có Dễ Thương Không?
Chương 12 - Ngươi Là Ai
Chương 13 - Câu Hỏi Bẫy
Chương 14 - Ta Dẫn Ngươi Đi Chơi
Chương 15 - Tiệc Tẩy Trần Của Nhiếp Chính Vương
Chương 16 - Gọi Ca Ca Đi
Chương 17 - Hai Vị Thái Hậu
Chương 18 - Dạo Bờ Hồ
Chương 19 - Có Thích Khách
Chương 20 - Ta Phải Lột Da Tiện Nhân Này
Chương 21 - Đau Không?
Chương 22 - Chúng Ta Chạy Đi
Chương 23 - Dung Túng Cho Dung Trạm
Chương 24 - Dọn Sạch Chỗ Này Đi
Chương 25 - Cẩu Chết Tiệt
Chương 26 - Vì Ta Xinh Đẹp Lương Thiện
Chương 27 - Cử Động Nữa Ngươi Sẽ Trở Thành Một Cái Xác
Chương 28 - Ngươi Đúng Là Đồ Chó
Chương 29 - Thuốc Bổ Thận Tráng Dương
Chương 30 - Cầm Mà Chơi
Chương 31 - Đại Hạ Pháp Điển
Chương 32 - Xuất Cung
Chương 33 - Xuất Cung (2)
Chương 34 - Thân Cha
Chương 35 - Dỗ Dành Thân Cha
Chương 36 - Cha Đẹp Con Xinh
Chương 37 - Gia Tộc Là Cái Gì Chứ?
Chương 38 - Chủ Thượng
Chương 39 - Chi Chi
Chương 40 - Cây Dâu Có Ra Quả Không?
Chương 41 - Tìm Người Giám Sát Nàng
Chương 42 - Cha Dùng Mỹ Sắc Đổi Lấy
Chương 43 - Chiếc Càng Đáng Yêu
Chương 44 - Học Cổ Thuật
Chương 45 - Bái Sư
Chương 46 - Nam Sơn Nguyệt
Chương 47 - Tế Đàn
Chương 48 - Thứ Quỷ Gì Đây?
Chương 49 - Sở Thích Kỳ Quái
Chương 50 - Cổ Vương
Máu tanh bắn lên váy của Tần Vũ, đốt cháy một lỗ lớn.
Thứ này là axit sunfuric à?
Ánh mắt của Mộ Dung Thương trở nên âm trầm, trực tiếp nhìn vào tay của Tần Vũ, chỗ vừa bị người kia túm lấy.
Trong đôi mắt hắn không có chút cảm xúc nào, giống như đang nhìn một vật chết.
Tần Vũ cũng đã ở bên hắn một khoảng thời gian.
Chỉ cần nhìn sắc mặt này là tim nàng đã nhảy lên một nhịp, cảm giác sợ hãi như lúc lần đầu gặp hắn trong phủ Nhiếp Chính Vương lại dội về.
Chỉ sợ câu tiếp theo của hắn sẽ là:
"Ngươi không còn sạch sẽ nữa rồi, cánh tay này của ngươi không cần giữ lại.
"
Nhìn thấy câu hỏi sinh tử đang treo lơ lửng trên đầu, nàng lập tức lao tới, ôm chặt lấy Mộ Dung Thương, bắt đầu khóc thút thít.
"Người ta sợ lắm! Sao giờ ngươi mới đến?"
Nàng cảm thấy rõ ràng cơ thể bị mình ôm đã cứng đờ trong khoảnh khắc.
Sát khí kinh khủng của hắn cũng dường như trở nên mơ hồ, có chút mông lung.
Mộ Dung Thương, người đang được ôm bởi một làn hương ấm áp: "??"
Đại nhân không nói một lời, Tần Vũ cũng không dám buông tay.
Nàng tiếp tục khóc lóc:
"Chỗ này thật nguy hiểm, sao ai cũng thèm muốn nhan sắc của người ta thế chứ?"
Trước ngực mềm mại như đám mây, vòng eo nhỏ nhắn, tóc nàng cọ vào mặt hắn, tạo ra cảm giác ngứa ngáy.
Sát khí vừa rồi bỗng dưng tan biến hơn phân nửa.
Giọng nói của Mộ Dung Thương trầm đục vang lên từ lồng ngực.
"Buông ta ra trước đã.
"
"Không buông.
"
Ngộ nhỡ ngươi lại lên cơn thì sao?
"Buông.
"
Giọng nói mang theo sự đe dọa.
Tần Vũ ngoan ngoãn buông hắn ra, nhưng vẫn không biết xấu hổ mà nắm lấy tay hắn.
Mộ Dung Thương nhìn nàng, nàng liền thể hiện một bộ mặt "ta bị dọa sợ rồi, ta thật đáng thương.
"
"Ai bảo ngươi chạy lung tung?"
Mộ Dung Thương hỏi.
Tần Vũ: "Ta đâu có chạy, chỉ đi ngắm trăng thôi mà.
"
"Ngươi còn dám cãi lại?"
Mộ Dung Thương không vui, trừng mắt nhìn nàng.
Tần Vũ lại rấm rứt:
"Người ta biết sai rồi.
"
Lần sau còn dám nữa ấy chứ!
Tên phản diện này quá tàn nhẫn, một lời không hợp là phế cả cánh tay người ta.
Tên công tử vừa trêu ghẹo nàng, giờ cả cánh tay đã tan thành máu, lộ ra những khúc xương trắng hếu.
Cả khu rừng dưới tán lựu ngập tràn tiếng hét thảm thiết, cảnh tượng vô cùng ghê rợn.
Tần Vũ nhìn về phía tán loạn dưới tán lựu, nhỏ giọng hỏi:
"Giờ phải làm sao? Có liên lụy gì đến ngươi không?"
Mộ Dung Thương nhìn nàng đầy u ám:
"Ngươi đang quan tâm đến ta sao?"
Tần Vũ: "Tất nhiên rồi, ngươi là người ta yêu mà, ta yêu ngươi như bảo vật quý giá vậy.
"
Người khác nhìn hắn chỉ thấy hắn là ác ma.