Chương 1 - Thuốc Giải Đâu
Chương 2 - Hãy Đưa Ta Đi
Chương 3 - Quả Nhiên Là Rất “Lớn”
Chương 4 - Sư Huynh, Cứu Mạng!
Chương 5 - Hào Quang Nữ Chính Lại Tỏa Sáng Rồi
Chương 6 - Đỡ Ta Dậy, Ta Còn Cố Được
Chương 7 - Ngươi Là Người Của Ta Rồi
Chương 8 - Ngoại Lệ
Chương 9 - Viết Thư Cho Sở Tiêu Việt
Chương 10 - Không Đủ Tư Cách
Chương 11 - Thỏ Có Dễ Thương Không?
Chương 12 - Ngươi Là Ai
Chương 13 - Câu Hỏi Bẫy
Chương 14 - Ta Dẫn Ngươi Đi Chơi
Chương 15 - Tiệc Tẩy Trần Của Nhiếp Chính Vương
Chương 16 - Gọi Ca Ca Đi
Chương 17 - Hai Vị Thái Hậu
Chương 18 - Dạo Bờ Hồ
Chương 19 - Có Thích Khách
Chương 20 - Ta Phải Lột Da Tiện Nhân Này
Chương 21 - Đau Không?
Chương 22 - Chúng Ta Chạy Đi
Chương 23 - Dung Túng Cho Dung Trạm
Chương 24 - Dọn Sạch Chỗ Này Đi
Chương 25 - Cẩu Chết Tiệt
Chương 26 - Vì Ta Xinh Đẹp Lương Thiện
Chương 27 - Cử Động Nữa Ngươi Sẽ Trở Thành Một Cái Xác
Chương 28 - Ngươi Đúng Là Đồ Chó
Chương 29 - Thuốc Bổ Thận Tráng Dương
Chương 30 - Cầm Mà Chơi
Chương 31 - Đại Hạ Pháp Điển
Chương 32 - Xuất Cung
Chương 33 - Xuất Cung (2)
Chương 34 - Thân Cha
Chương 35 - Dỗ Dành Thân Cha
Chương 36 - Cha Đẹp Con Xinh
Chương 37 - Gia Tộc Là Cái Gì Chứ?
Chương 38 - Chủ Thượng
Chương 39 - Chi Chi
Chương 40 - Cây Dâu Có Ra Quả Không?
Chương 41 - Tìm Người Giám Sát Nàng
Chương 42 - Cha Dùng Mỹ Sắc Đổi Lấy
Chương 43 - Chiếc Càng Đáng Yêu
Chương 44 - Học Cổ Thuật
Chương 45 - Bái Sư
Chương 46 - Nam Sơn Nguyệt
Chương 47 - Tế Đàn
Chương 48 - Thứ Quỷ Gì Đây?
Chương 49 - Sở Thích Kỳ Quái
Chương 50 - Cổ Vương
Chương 1 - Thuốc Giải Đâu
Chương 2 - Hãy Đưa Ta Đi
Chương 3 - Quả Nhiên Là Rất “Lớn”
Chương 4 - Sư Huynh, Cứu Mạng!
Chương 5 - Hào Quang Nữ Chính Lại Tỏa Sáng Rồi
Chương 6 - Đỡ Ta Dậy, Ta Còn Cố Được
Chương 7 - Ngươi Là Người Của Ta Rồi
Chương 8 - Ngoại Lệ
Chương 9 - Viết Thư Cho Sở Tiêu Việt
Chương 10 - Không Đủ Tư Cách
Chương 11 - Thỏ Có Dễ Thương Không?
Chương 12 - Ngươi Là Ai
Chương 13 - Câu Hỏi Bẫy
Chương 14 - Ta Dẫn Ngươi Đi Chơi
Chương 15 - Tiệc Tẩy Trần Của Nhiếp Chính Vương
Chương 16 - Gọi Ca Ca Đi
Chương 17 - Hai Vị Thái Hậu
Chương 18 - Dạo Bờ Hồ
Chương 19 - Có Thích Khách
Chương 20 - Ta Phải Lột Da Tiện Nhân Này
Chương 21 - Đau Không?
Chương 22 - Chúng Ta Chạy Đi
Chương 23 - Dung Túng Cho Dung Trạm
Chương 24 - Dọn Sạch Chỗ Này Đi
Chương 25 - Cẩu Chết Tiệt
Chương 26 - Vì Ta Xinh Đẹp Lương Thiện
Chương 27 - Cử Động Nữa Ngươi Sẽ Trở Thành Một Cái Xác
Chương 28 - Ngươi Đúng Là Đồ Chó
Chương 29 - Thuốc Bổ Thận Tráng Dương
Chương 30 - Cầm Mà Chơi
Chương 31 - Đại Hạ Pháp Điển
Chương 32 - Xuất Cung
Chương 33 - Xuất Cung (2)
Chương 34 - Thân Cha
Chương 35 - Dỗ Dành Thân Cha
Chương 36 - Cha Đẹp Con Xinh
Chương 37 - Gia Tộc Là Cái Gì Chứ?
Chương 38 - Chủ Thượng
Chương 39 - Chi Chi
Chương 40 - Cây Dâu Có Ra Quả Không?
Chương 41 - Tìm Người Giám Sát Nàng
Chương 42 - Cha Dùng Mỹ Sắc Đổi Lấy
Chương 43 - Chiếc Càng Đáng Yêu
Chương 44 - Học Cổ Thuật
Chương 45 - Bái Sư
Chương 46 - Nam Sơn Nguyệt
Chương 47 - Tế Đàn
Chương 48 - Thứ Quỷ Gì Đây?
Chương 49 - Sở Thích Kỳ Quái
Chương 50 - Cổ Vương
Rõ ràng hắn vừa ra tay tàn nhẫn, tiếng kêu thảm thiết vang vọng xung quanh, vậy mà nàng chẳng mảy may để ý.
Tần Vũ nắm lấy tay hắn, nhẹ nhàng lắc lắc, trông vô cùng ngoan ngoãn và đáng yêu.
Biểu cảm của Mộ Dung Thương trở nên phức tạp.
Hả, quả nhiên hắn chẳng biết nói gì.
Tần Vũ nắm tay hắn, nhỏ giọng nói:
"Chúng ta mau chạy đi thôi.
"
Mộ Dung Thương cười lạnh:
"Chạy cái gì?"
Hắn có vẻ rất khác thường.
Trước đây dù hắn có là kẻ biến thái, nhưng cũng là loại biến thái nội tâm, vẻ bề ngoài vẫn giống người.
Còn giờ thì sao?
Bốn chữ "biến thái tàn ác" hiện rõ mồn một trên khuôn mặt hắn.
Hai người đứng rất gần nhau, khứu giác nhạy bén của Tần Vũ ngửi thấy mùi máu tanh nhẹ thoảng qua từ người hắn.
...
. Bị thương rồi sao?
Không thể nào! Hắn tàn bạo như thế, chắc là máu của người khác khi hắn giết người bắn lên thôi.
Vừa nghĩ nàng vừa thầm đánh giá hắn.
Sắc mặt Mộ Dung Thương tối tăm, giọng nói thản nhiên.
"Ngươi nhìn cái gì?"
Tần Vũ chạm vào tay áo hắn, cảm giác ướt át, lạnh lẽo.
Nàng cúi xuống nhìn, thấy vết máu đỏ sẫm.
Đôi mắt Mộ Dung Thương nheo lại.
Tần Vũ chỉ sững người một lát, sau đó ngẩng đầu, đôi mắt sáng ngời, nhẹ nhàng ghé sát vào tai hắn nói nhỏ:
"Sao ngươi bị thương thế? Đau lắm không?"
Hơi thở ấm áp, giọng nói nhỏ nhẹ đầy lo lắng, dường như nàng sợ chỉ cần nói lớn một chút là sẽ làm đau vết thương của hắn.
"Đừng sợ, ta sẽ bảo vệ ngươi.
"
Nàng nắm chặt lấy tay hắn, siết nhẹ.
Đôi mắt Mộ Dung Thương trầm xuống, còn chưa kịp nói gì thì bỗng ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Rừng hoa bị hất ra, một nhóm thị vệ cầm kiếm xông vào.
Thủ lính thị vệ quan sát tình hình xung quanh, ánh mắt nhanh chóng lướt qua mọi thứ rồi dừng lại trên người Mộ Dung Thương.
Hắn ta trông rất cung kính, nhưng thực chất là đang âm thầm dò xét.
"Dung Trạm đại nhân, ngài có sao không?"
Mộ Dung Thương cười nhạt.
"Vật nhỏ ta nuôi suýt nữa đã bị người ta làm ô uế, ngươi nói xem ta có sao không?"
Vừa nói, hắn vừa đưa tay ấn đầu Tần Vũ xuống, ép nàng vào trong ngực mình.
Tần Vũ: "??"
Ngay sau đó, nàng nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên.
"Dung Trạm, bổn vương nghe nói ngươi vừa bị thích khách tấn công, có sao không?"
Tần Vũ nghe rõ ràng, đó chính là giọng của Sở Tiêu Việt.
Cả người nàng lập tức cứng đờ, nằm im không nhúc nhích trong lòng Mộ Dung Thương.
May thay, toàn bộ sự chú ý của Sở Tiêu Việt đều dồn vào Mộ Dung Thương, nên chỉ lướt mắt qua Tần Vũ một cái.
Mộ Dung Thương cười nhạt, chẳng vì đối phương là Nhiếp Chính Vương mà tỏ ra cung kính.
Giọng nói lạnh lẽo vang lên.
"Nhờ phúc của Thái phi, may mắn là chưa chết. Nói đến đây, Nhiếp Chính Vương điện hạ phải chăng còn nợ ta một mạng?"
Sở Tiêu Việt: "Ngươi nói vậy là sao?"