Đôi mắt màu tím nhìn Huyền Thanh liếc một cái, Bắc Minh Dạ lập tức lên xe ngựa, ngay sau đó thiên mã hót vang hai tiếng, giương cánh bay lên không trung! Quay đầu mà đi, biến mất khỏi tầm mắt mọi người! Trên xe ngựa, Bắc Minh Dạ dựa vào giường nệm, nhướng mày nhìn về phía Trọng Nguyệt, “Ngươi khi nào thì có thêm một đứa trẻ?”
Trọng Nguyệt nghe vậy, trừng hắn một cái, ngay sau đó nhìn về phía đứa bé vẫn luôn cúi đầu, “Ngẩng đầu lên.
”
Nghe Trọng Nguyệt nói vậy, đứa bé sợ hãi lắc đầu! Thấy hắn không chịu ngẩng đầu lên, Trọng Nguyệt lạnh giọng nói, “Ngươi tin hay không ta sẽ ném ngươi xuống từ cái mặt này, tất cả mọi người có thể khinh thường ngươi, nhưng chỉ có ngươi không thể khinh thường chính mình, ngẩng đầu lên, không có gì phải sợ cả!
”
Đứa bé trầm mặc một hồi, sau đó lắc đầu nói, “Ngươi sẽ sợ hãi, ta không nghĩ ngươi sợ ta!
”
Trọng Nguyệt nghe vậy, không nhịn được bật cười, “Ngươi cũng chưa ngẩng đầu lên, sao biết ta sẽ sợ?”
Đứa nhỏ này, rốt cuộc đang bận tâm cái gì? “Ngươi thật sự sẽ không sợ ta sao?”
Đứa bé ồm ồm hỏi! “Ta bảo đảm sẽ không, ngẩng đầu lên đi!
”
Trọng Nguyệt nhẹ giọng nói.
Đứa bé nghe vậy, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Vì lâu không để ý đến hình dáng, tóc có chút rối, che khuất hơn phân nửa khuôn mặt! Trọng Nguyệt thấy vậy, duỗi tay gạt tóc của hắn sang một bên, thanh trừ, để lộ đôi mắt màu lục thúy.
Trọng Nguyệt có chút kinh ngạc! Đứa bé vừa thấy biểu tình của Trọng Nguyệt, nghĩ rằng nàng sợ hắn, liền nhanh chóng hạ thấp đầu xuống! “Có phải hay không đáng sợ, ta đôi mắt là màu xanh lục!
”
“Sợ hãi?”
Trọng Nguyệt mạnh mẽ nâng đầu hắn lên, sau đó điều chỉnh thân thể của hắn, khiến hắn nhìn về phía Bắc Minh Dạ! “Hắn đôi mắt là màu tím, đáng sợ sao?”
Trọng Nguyệt hỏi.
Đứa bé nghe vậy, lắc đầu, “Không đáng sợ!
”
Không nghĩ tới hắn đôi mắt lại là màu tím…… “Nếu hắn đôi mắt không đáng sợ, vậy ngươi đôi mắt có cái gì đáng sợ?”
Nghe được Trọng Nguyệt nói như vậy, đứa bé không nói gì nữa! Quay đầu lại nhìn Trọng Nguyệt, khi nhìn thấy ánh mắt của Trọng Nguyệt, đứa bé có chút kinh ngạc, thì thào nói, “Đôi mắt của ngươi thật đẹp, giống như màu sắc của bầu trời!
”
Lời này vừa nói ra, Trọng Nguyệt và Bắc Minh Dạ, người vẫn luôn im lặng, đều cảm thấy kinh ngạc! Trọng Nguyệt mấy ngày trước mới dùng thuốc thay đổi sắc màu mắt, căn bản không thể nhanh như vậy mà mất đi hiệu quả, vậy đứa nhỏ này làm sao biết được? Bắc Minh Dạ híp mắt lại, Trọng Nguyệt bây giờ đôi mắt của nàng là màu đen, mà đứa bé này là lần đầu tiên nhìn thấy Trọng Nguyệt, hắn sao lại biết đôi mắt của nàng là màu lam? “Ngươi thấy ta đôi mắt là màu lam?”
Dù cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng Trọng Nguyệt vẫn là hỏi một câu! “Ân.
”
Đứa bé vui mừng gật đầu, “Giống như màu lam của bầu trời, thật đẹp!
”
“Bắc Minh Dạ, đây là có chuyện gì?”
Trọng Nguyệt kinh ngạc nhìn về phía Bắc Minh Dạ, chẳng lẽ nàng thuận tay cứu đứa bé này lại có cái gì đặc dị công năng? Bắc Minh Dạ xoa xoa giữa mày, tình huống như thế này, hắn cũng là lần đầu tiên gặp phải…… Nhớ tới lúc trước từ Túy Phong nơi lấy ra cục đá, Bắc Minh Dạ từ nhẫn không gian lấy ra hai khối cục đá, phóng đến trước mặt.
“Ngươi nhìn xem hai khối cục đá này có cái gì không giống nhau?”
Đứa bé nghe vậy, tuy rằng không biết Bắc Minh Dạ vì sao muốn hắn xem, nhưng vẫn ngoan ngoãn nhìn! Nhìn chằm chằm vào hai khối cục đá một hồi, đứa bé kia chỉ vào một khối nhỏ, “Bên trong cái này không có gì cả.
”
Dứt lời, nó chỉ về khối đá lớn hơn một chút, “Bên trong có màu lam tinh thạch.
”
Trọng Nguyệt không nói gì, nàng trước đây chưa từng gặp những người biết về cục đá này, tự nhiên cũng không biết đây là thứ gì thú vị! Bắc Minh Dạ trực tiếp dùng lực lượng bóp nát khối đá mà đứa bé nói là không có gì, như nó nói, bên trong quả nhiên là cái gì cũng không có! Nhìn về khối đá còn lại, Bắc Minh Dạ lấy ra một chiếc chủy thủ, chậm rãi cắt mở cục đá, không lâu sau, một tia lam quang lấp lóe ra.