Thẩm Quế về phòng lúc nhìn đến chính là cảnh tượng như này: Thẩm Như Ý nắm tờ giấy trong tay, vẻ mặt xoắn xuýt. Cô ấy tập trung nhìn vào, tờ giấy kia không phải thư anh Diệp hồi âm cho cô thì là cái gì!
Nội dung bên trong cũng không thể để Thẩm Như Ý thấy!
Thẩm Quế bước cái xông tới, liền túm lấy tờ giấy kia trong tay Thẩm Như Ý, khí tức bất ổn nói: “Em, em đã xem rồi?”
Thẩm Như Ý hoảng sợ, quay đầu thấy là chị hai, mà thấy cô ấy phản ứng lớn như vậy, còn tưởng rằng cô ấy là hiểu lầm mình đọc được nội dung bức thư nên nổi giận, bèn vội vàng xua tay, “Không có không có, em chưa xem! Sau khi em phát hiện đây là thư người khác viết cho chị cái liền lập tức gập lại rồi!
”
Thẩm Quế thoáng yên tâm nhưng lại bởi vì nửa câu sau cô nói lại thấp thỏm, lời này, chẳng lẽ là đã vô ý nhìn thấy một chút rồi sao?
Hai người đồng thời rơi vào trầm mặc.
[Ký chủ, có phải cô không nói thì hay hơn không, cô nói thẳng cô chưa nhìn thấy gì không tốt sao, cô nói nhiều như vậy, chị cô nghi ngờ cô thì phải làm sao?]
Thẩm Quế có hơi muốn ngăn chặn giọng nói trẻ con này lại.
Cô ấy căn bản không nghi ngờ ý của Thẩm Như Ý!
Cô ấy không muốn để Thẩm Như Ý nhìn thấy bức thư này, chỉ là vì ở trong thư anh Diệp có nhiều chỗ coi thường Thẩm Như Ý, về phần tại sao - - còn không phải bởi vì lúc cô ấy viết thư lúc kể khổ có nói một chút có liên quan đến Thẩm Như Ý. Nhưng khi đó cô ấy cũng không biết Thẩm Như Ý này không phải Thẩm Như Ý kia, càng không biết Thẩm Như Ý lại có thể giúp cô ấy giải quyết vấn đề cưới xin để cho cô ấy đêm không an giấc!
Thẩm Quế chỉ cảm thấy xấu hổ.
‘Thật vậy sao, cậu nói làm tôi hơi sợ hãi, không dễ dàng gì mới kéo tốt quan hệ với chị hai mà hu hu hu, nếu chị hai tức giận thì có không cho tôi ở cùng một phòng với cô ấy hay không...
.
’
Thẩm Quế bất đắc dĩ, cô ấy hung dữ như vậy sao? Nhưng nghĩ lại, trước kia đối xử với Thẩm Như Ý không phải là không nổi giận.
“Không có việc gì, Như Ý. Chị chỉ hơi ngại mà thôi.
.
.
”
Thẩm Quế rất muốn nói em đừng sợ, nhưng cô ấy nói không nên lời.
Thẩm Như Ý đối mặt với cô chị hai này rất chân thật, ánh mắt nhất thời sáng lên, “Thật vậy sao? Chị hai, chị thật tốt, em bảo đảm về sau nhất định sẽ không động vào đồ của chị!
”
[Có muốn thừa dịp này hỏi chị cô một chút xem bức thư là của ai không? Cô có thể mượn cơ hội giẫm tra nam kia một phen!
]
Thẩm Quế rõ ràng nhìn thấy vẻ do dự xuất hiện trên mặt Thẩm Như Ý, nhưng tiếp theo cô ấy lại nghe thấy.
‘Hay là thôi đi? Tôi nghĩ bây giờ chị hai còn đang trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt, một cô em gái vừa mới làm tốt quan hệ cùng với cô ấy lại đột nhiên nhảy ra nói với cô ấy rằng người trong lòng cô ấy là một tra nam thì thích hợp sao?’
[Cô nói rất đúng, hình như không thích hợp thật.
.
.
]
‘Tóm lại hiện tại không phải lúc thích hợp, vẫn nên chờ sau khi tra nam xuất hiện bảo vệ tốt chị hai, không cho anh ta tiếp cận là được rồi.
’
Thẩm Quế trong lòng phức tạp, nhưng vừa nghe nửa câu sau Thẩm Như Ý nói lại giật mình. Tuy rằng không phải lần đầu tiên cô ấy nghe hai người này thảo luận chuyện có thể sẽ xảy ra trong tương lai, với lại gần như đều ứng nghiệm, lẽ ra cô ấy cũng nên quen, nhưng lần này cư nhiên lại nhắc tới tương lai anh Diệp sẽ xuất hiện tiếp cận cô ấy?
Nhưng cô ấy nhớ rõ anh Diệp đã từng nhắc tới ở trong thư bản thân bằng lòng bỏ niềm kiêu ngạo của một sinh viên xuống, để đến nhà máy thép cậu anh ta giới thiệu làm công nhân. Khi ấy Thẩm Quế vẫn cực kì bội phục anh ta, vừa có học vấn, lại không kiêu ngạo, bây giờ còn có công việc!
Nhưng mà anh ta đã có công việc rồi, thì sao tương lai vẫn còn xuất hiện ở đây? Trừ phi là xuống nông thôn, bằng không thì có thế nào anh ta cũng không thể đến thôn Đại Dương bình thường này được.
Nhưng xuống nông thôn thì rõ ràng lại mâu thuẫn với chuyện anh ta có công việc rồi.
Trong lòng Thẩm Quế lẫn lộn, không khỏi có một suy đoán: Chẳng lẽ anh Diệp nói làm công nhân tại nhà máy thép là đang lừa gạt cô ấy?
Chỉ là vấn đề này hiện tại cô ấy không thể có được đáp án, chỉ có thể đợi cho ngày nào đó thật sự đến, cô ấy mới có thể biết được.
Người chỉ cần sống tốt, ngày tháng sẽ trôi qua nhanh chóng.
Hôm nay Thẩm Như Ý làm xong việc, lau cái trán mồ hôi đang chuẩn bị chào Chu Tiểu Hàn rồi rời khỏi, thì thấy có một chiếc xe buýt lảo đảo chạy trên đường đất, từ phía xa chạy hướng tới phía thôn Đại Dương.
Thẩm Như Ý nhìn vài lần, trong lòng thình thịch.
Chu Tiểu Hàn thuận theo ánh mắt của cô nhìn lại, cũng thấy được chiếc xe kia, “Tớ đoán lại là một lượng lớn thanh niên trí thức tới.
”
Không phải chứ? Cô tự nhiên quên mất việc này!
Mấy ngày gần đây, Thẩm Như Ý trôi qua quá thoải mái, tuy rằng mỗi ngày phải đi làm việc, nhưng cô có thể tự nấu ăn. Chỉ là không nghĩ tới cô lại quên mất tình tiết phát triển trong nguyên tác!
Thẩm Như Ý sốt ruột vội vàng tạm biệt Chu Tiểu Hàn rồi vô cùng lo lắng chạy về phía thôn.
Chu Tiểu Hàn còn chưa kịp đáp lại, đã thấy cô chạy đi rất xa, trong lòng còn khó hiểu cô bị làm sao vậy.
Thẩm Như Ý chạy đến cổng thôn, quả nhiên nhìn thấy một đám người xếp thành một hàng, bọn họ hiển nhiên là vừa từ trên xe buýt xuống, trên lưng đều đeo túi lớn túi nhỏ.
Thẩm Như Ý lại nhìn thoáng qua thăm dò, quả nhiên phát hiện nữ chính nguyên tác ở trong đó.
Nữ chính nguyên tác - Thẩm Nghênh Đào, trông không xinh đẹp, nhưng đôi mắt nước thu kia lại khiến cho gương mặt bình thường kia tỏa sáng, nhìn cả người đều vô cùng nhẹ nhàng.
Mà rõ ràng cô ta đã đạt được ước muốn được trở về gia đình thật sự của mình, cũng bay lên ngọn cây biến thành phượng hoàng rồi, nhưng vì sao muốn xuống nông thôn, trở lại thôn Đại Dương cái nơi núi sâu cùng cốc này chứ? Nguyên nhân chỉ có một - -
Thẩm Như Ý đưa ánh mắt chuyển về phía người đàn ông vóc dáng cao cao kia, nam chính Cố Hứa Ngôn.
Không sai, nữ chính chính là nhìn trúng anh ta, muốn lên vị trí cao hơn.
Cố Hứa Ngôn, bối cảnh đó là lửa tốt tỏa sáng, trưởng bối trong nhà muốn anh ta nhập ngũ, nhưng anh ta quen tự do thoải mái, nói cái gì cũng không muốn trải qua cuộc sống khổ hành kia- - đây là nguyên lời của anh ta.
Dưới cơn giận dữ ba anh ta đã cho anh ta xuống nông thôn, để anh ta nếm trải những ngày tháng khổ cực, muốn cho anh ta biết tham gia quân ngũ là chuyện tốt cỡ nào.