Sau Khi Bị Đọc Tâm Cứu Vớt Cả Nhà Não Yêu Đương [70](Dịch)

Sau Khi Bị Đọc Tâm Cứu Vớt Cả Nhà Não Yêu Đương [70](Dịch)

Cập nhật: 30/07/2024
Tác giả: Thán Tiêm Duy
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 228
Đánh giá:                        
Xuyên Không
Hiện Đại
Điền Văn
     
     

Thẩm Nghênh Đào vốn cho là Cố Hứa Ngôn chỉ là một người ăn chơi lêu lổng, chỉ là không nghĩ tới tốn một phen công phu mới khiến cho Cố Hứa Ngôn có chút hứng thú với cô ta, nhưng vừa mới được một chút, thì Cố Hứa Ngôn lại muốn xuống nông thôn đến nơi trước kia cô ta sinh sống! Thấy thế trong lòng cô ta lại không vừa ý, nhưng vẫn đi theo.

Dù sao không bỏ đàn con sao bẫy được sói. Chỉ là đáng tiếc cô ta vừa mới lên làm cô chủ giàu có chưa đến hai ngày. Nhưng điều khiến cho Thẩm Nghênh Đào thoả mãn chính là, ba mẹ cô ta lúc rảnh rỗi, cứ mấy ngày sẽ tặng đồ tốt cho cô.

Thẩm Như Ý chỉ liếc mắt nhìn Cố Hứa Ngôn một cái, nhưng anh ta lại giống như sau ót có mắt đột nhiên quay đầu, khiến Thẩm Như Ý sợ tới mức lập tức quay đầu lại.

Nhưng cái cô không thấy được chính là, vừa nhìn về hướng cô lần đầu tiên, Cố Hứa Ngôn liền nhận ra cô.

Dù sao đối với anh ta mà nói, cô ấy kiếp trước theo đuổi mình hơn nửa đời hiện tại khiến người ta khắc sâu ấn tượng.

Cố Hứa Ngôn nhíu mày, chỉ là anh ta không rõ lắm, lúc ban đầu cô nhìn thấy mình, có khó xử như vậy sao?

Thẩm Như Ý không biết. Thẩm Như Ý đã cúi thấp đầu chạy về thôn.

Mà Thẩm Như Ý càng không biết nữa là, hành động nho nhỏ của hai người trong lúc đó đều bị Quý Nhược Tùng tính về nhà nấu cơm cho em gái nhìn thấy.

Cô chạy về nhà họ Thẩm nhanh như chớp, suýt chút nữa phi lên cửa bà cụ Thẩm.

Bà cụ Thẩm chửi ầm lên, “Không có mắt à! Tan làm sớm như vậy, lại lười biếng hả!

Thẩm Như Ý tỏ vẻ vô tội, “Bà nội, không phải, cháu nhìn thấy cháu gái cũ của bà!

Bà cụ Thẩm nhíu mày, không biết Thẩm Như Ý lại nổi điên cái gì, "Cái gì mà cháu gái cũ - -" bà cụ đang nói chợt dừng lại.

“Không sai, chính là cô cháu gái nuôi từ nhỏ đến lớn kia ấy, cháu gái không ruột ấy!

Nuôi từ nhỏ nuôi đến lớn thì sao, sao bà cụ Thẩm có thể hội phí tâm tốn sức đi quản một con nhỏ chứ. Nhưng không phải Thẩm Nghênh Đào trở về thành phố sống những ngày lành sao, sao hiện tại lại trở lại rồi?

Thẩm Nghênh Đào ở nhà họ Thẩm, người duy nhất không có cách nào dùng trà ngôn trà ngữ để làm loạn chính là bà cụ Thẩm - - đến ngay cả Tưởng Hồng thông minh lanh lợi cũng không phải là đối thủ của cô ta.

Hoặc là Thẩm Như Ý vội vã về nhà như vậy, chính là muốn xem thử cái nhìn của bà cụ Thẩm về chuyện này.

Nếu theo như tình tiết phát triển trong nguyên tác, Thẩm Nghênh Đào không ở trong ký túc xá của thanh niên trí thức, mà ngược lại sẽ - -

“Bà nội, cháu đã trở về.

Vừa nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến.

Chỉ thấy trên mặt Thẩm Nghênh Đào treo nụ cười trầm tĩnh, phía sau còn có một người đi theo - - người cái trong nguyên tác chính là tai họa của anh cả cô - Cố Hứa Thiến.

Chính là em gái của nam chính. Cô ta cũng được cưng chiều từ nhỏ, vốn là tính tình tiểu công chúa thì sẽ không xuống nông thôn, chẳng qua Cố Hứa Ngôn lời ngon tiếng ngọt lừa gạt cô ta qua đây, nói cái gì mà thôn Đại Dương non xanh nước biếc, thật sự rất đẹp.

Mà mắt thấy xe buýt chạy càng lúc càng xa Cố Hứa Thiến vốn muốn nổi giận nháo về nhà, nhưng liếc mắt một cái thì nhìn trúng Thẩm Thụ đang vùi đầu làm việc! Lần này tiểu công chúa không muốn về nhà nữa, lúc biết đây là anh cả trước của Thẩm Nghênh Đào nhất quyết muốn vào nhà họ Thẩm ở.

Thẩm Nghênh Đào có thể làm sao? Đây là em gái ruột của Cố Hứa Ngôn mà!

Không còn cách nào, liền mang theo cô ta trở về nhà họ Thẩm.

“Mày tới làm gì? Sao không ở trong thành phố trải qua những ngày lành của mày đi?”

Bà cụ Thẩm ngăn ở cửa, không có ý cho người vào.

Cố Hứa Thiến dậm chân bỏ lại đôi giày da trắng dính bùn ở phía sau, trong miệng oán giận nói: “Thật sự là ghê tởm, cũng quá bẩn rồi? Bình thường không ai dọn dẹp cửa à?”

Cô ta vừa nói vừa không coi ai ra gì đẩy Thẩm Nghênh Đào, muốn vào cửa.

“Này này này, con nhỏ kia làm cái gì vậy?”

Lúc này Cố Hứa Thiến mới bằng lòng bố thí cho bà cụ Thẩm một ánh mắt, “Bà cụ này, đừng chặn đường ở chỗ này, tôi muốn ở nơi này.

Bà cụ Thẩm cười ha một tiếng, “Ở nơi này? Có phải đầu óc mày bị lừa đá rồi hay không? Đây là nhà tao, mày nói ở liền ở sao?”

Từ nhỏ đến lớn Cố Hứa Thiến chỉ được nâng niu, đâu có chuyện bị mắng như vậy, liền lập tức trợn tròn mắt, sau khi phản ứng kịp thì lắp bắp muốn phản kích, lại bị Thẩm Nghênh Đào giữ chặt tay áo.

“Cậu kéo tôi làm cái gì! Bà ta dám mắng tôi - - cậu buông tay ra!

Cố Hứa Thiến muốn gạt Thẩm Nghênh Đào ra, nhưng cô ta giống như miếng kẹo mè xửng cứ dính chặt lấy.

“Bà nội, bà đừng tức giận. Chỉ là Thiến Thiến không muốn ở ký túc xá thanh niên trí thức, nơi đó nhiều người, cô ấy không quen.

“Không quen? Không quen sao không trở về nhà của cô ta đi! Cần gì phải ở chỗ này làm gì?”

Thẩm Nghênh Đào không tiếp lời của bà cụ Thẩm, lại đánh mắt sang Cố Hứa Thiến, sau đó buông lỏng bàn tay đang kéo ống tay của cô ta ra.

Cố Hứa Thiến hừ một tiếng, lấy tay phủi tay áo hai lần, lúc này mới lấy từ trong túi áo lấy ra một chồng giấy- - bà cụ Thẩm mắt đã nhìn thẳng rồi!

Nhiều tiền bạc như vậy, nhiều phiếu như vậy! Đời này bà cụ chưa tùng thấy qua!

Cố Hứa Thiến vừa thấy biểu cảm của bà cụ Thẩm, cười thành tiếng, “Hừ, bà già mở mắt rồi hả? Cũng phải, một người sinh sống ở nông thôn như bà, chưa thấy vậy là cực kỳ bình thường.

Cô ta vừa nói như vậy, vừa hàm ý liếc về phía Thẩm Nghênh Đào.