Sau Khi Bị Đọc Tâm Cứu Vớt Cả Nhà Não Yêu Đương [70](Dịch)

Sau Khi Bị Đọc Tâm Cứu Vớt Cả Nhà Não Yêu Đương [70](Dịch)

Cập nhật: 30/07/2024
Tác giả: Thán Tiêm Duy
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 229
Đánh giá:                        
Xuyên Không
Hiện Đại
Điền Văn
     
     

Sinh sống ở nơi dân quê, chẳng phải Thẩm Nghênh Đào lúc đó sao?

Tuy nói hiện tại cô ta đã là cô chủ trong thành phố, nhưng ở trong mắt Cố Hứa Thiến, cô ta vẫn là cái đồ quê mùa. Đồ quê mùa này mỗi ngày quấn lấy anh trai cô ta, mà anh trai cô ta lại vẫn chiếu đơn chấp nhận hết, cô ta chỉ có thể nói ánh mắt của anh trai cô ta thật sự là càng ngày càng tệ.

Sao Thẩm Nghênh Đào có thể không rõ ý tứ của cô ta được, nhưng trên mặt vẫn là không hề gợn sóng như cũ, ấm giọng nói: “Bà nội, Thiến Thiến là người ngay thẳng đại lượng, bà xem không bằng bà nội thu thập một căn phòng ra...

.

Thẩm Như Ý yên lặng thở dài, tình tiết này cô thật sự không có cách nào nghịch chuyển, chỉ có thể trơ mắt nhìn bà nội dẫn sói vào nhà rồi.

Ánh mắt của cà cụ Thẩm căn bản không có cách nào dời khỏi chồng tiền với phiếu giấy kia, hiện tại lại bị Thẩm Nghênh Đào hạ một bậc thềm cho, sao có thể không muốn được, vội vàng nói: “A, được! Chỉ có điều cái này ngoại trừ tiền ăn ở, còn tiền cơm nước.

.

.

Cố Hứa Thiến sờ sờ mái tóc của mình, hừ nhẹ, “Được rồi, quản làm gì phí này phí kia, tôi đương nhiên bỏ ra được. Nhưng tôi đã đứng ở chỗ này lâu như vậy, còn không cho tôi đi vào?”

Bà cụ Thẩm cười làm lành, lập tức tránh khỏi cửa lớn.

Không có bà cụ chắn lối, Cố Hứa Thiến liếc vào trong thấy Thẩm Như Ý đứng trên sân. Khuôn mặt đẹp đẽ cùng với dáng người thướt tha chỉ liếc mắt một cái đã khiến cho cô ta sinh ra nguy cơ, ai vậy? Thanh niên trí thức nào lại đến nhà họ Thẩm trước cả cô ta vậy? Đừng nói là cũng nhìn trúng anh cả nhà họ Thẩm đẹp trai kia đấy nhá?

“Đây là ai? Nhà họ Thẩm các người là nhà trọ sao? Tôi không muốn ở cùng thanh niên trí thức khác ở đây đâu, tôi không quen có nhiều người xa lạ như vậy! Như này không được rồi !

Lúc này Cố Hứa Thiến liền chỉ vào Thẩm Như Ý oán hận nói.

Thẩm Như Ý mơ hồ trong nháy mắt.

“Ôi, cô Cố cô hiểu lầm rồi, đây là cháu gái của tôi. Như Ý, mày ngây ra đấy làm gì, người ta nhận nhầm mày không biết giải thích một câu hả? Không biết mở miệng à? Cô Cố, không có việc gì, nơi này chỉ có một thanh niên trí thức là cô thôi, cô cứ việc ở!

Cố Hứa Thiến lại nghi hoặc đánh giá cô vài lần. Trông cô tuyệt không giống cô gái nông thông, chưa nói dáng vẻ trắng nõn nà, trông cũng không ghê tởm.

Bấy giờ Thẩm Nghênh Đào mới mở miệng, “Thiến Thiến, cô ấy là con gái nhà họ Thẩm không sai. Cô ấy.

.

. Chính là cô con gái nhà tôi đã từng ôm sai đấy.

Hóa ra là cô. Cố Hứa Thiến đã hiểu, nuôi lớn từ nhỏ ở trong thành phố đúng là khác.

Nhưng cô ta lại xùy một tiếng, nhìn về phía Thẩm Như Ý, trong ánh mắt là vẻ khinh bỉ không chút che giấu, “Chính là cô sao? Tu hú chiếm tổ chim khách mười tám năm, con gái ruột của người ta tìm tới cửa mà bản thân vẫn còn khóc lóc om sòm lăn lộn đòi ở lại không đi. Hừ, có ích lợi gì chứ, hiện tại không phải là về nông thôn làm việc mỗi ngày đấy thôi.

Theo như cô ta thấy, không bao lâu nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như gốm sứ kia của Thẩm Như Ý cũng sẽ bị phơi nắng cho đen sạm đi thôi, xem xem cô còn có thể xinh đẹp được bao lâu?

Nhưng Cố Hứa Thiến không biết là, Thẩm Như Ý đã bắt đầu làm việc trong khi mặt trời lên cao mấy ngày, mà một chút cũng không đen đi.

Thẩm Như Ý không thèm bắt lời, cô có thể nói cái gì? Người đòi sống đòi chết không trở về thôn chính là nguyên chủ, chứ không phải cô. Lời này của Cố Hứa Thiến không có một chút lực sát thương nào đối với cô.

Nhưng Cố Hứa Thiến vẫn nhìn chằm chằm cô, lại chờ cô nói gì đó, cô mới thản nhiên nói: “Ừm, làm việc nông thì làm sao, nhân dân lao động là quang vinh, cô Cố cô không nghe nói qua những lời này sao? Nhưng cô là người thành phố, ắt hẳn cũng học qua rồi nhỉ? Đừng nói là.

.

. Cô xem thường nhân dân lao động nhá?”

Cố Hứa Thiến xiết chặt quả đấm, lời nói này khiến cô ta không có cách nào phản bác lại, cô ta dù được nuông chiều, nhưng trong nhà vẫn dạy dỗ cái gì là nói cái gì nên không nên nói.

Cô ta chỉ có thể quay đầu hô lên với Thẩm Nghênh Đào: “Đã đứng ở chỗ này bao lâu rồi? Đồ đạc của tôi vẫn còn ở bên ngoài. Mau chóng cầm tới để tôi xếp đồ đi!

Thẩm Nghênh Đào vốn đang chờ xem kịch hay nhưng thật không nghĩ tới đầu mũi tên lại nhắm ngay về phía cô ta! Thẩm Như Ý trở nên răng bén lưỡi nhọn như vậy từ khi nào? Lúc trước ở trong thành phố rõ ràng dễ gạt gẫm nhất, cô ta chỉ giở trò một chút, Thẩm Như Ý đã cắn câu, bị ba mẹ tiễn về thôn.

Thẩm Nghênh Đào kìm nén một bụng nghi hoặc, vẫn ra ngoài lấy hành lý cho Cố Hứa Thiến.

Nhưng không nghĩ tới cô ta vừa ra khỏi cửa, đã đụng phải Thẩm Thụ đang trở về nhà.

Thẩm Thụ rõ ràng rất sửng sốt, “Nghênh Đào.

.

.

? Sao em lại về nhà rồi?”

Giọng Thẩm Nghênh Đào mềm hẳn xuống, lắc lắc cổ tay, “Anh cả, em xuống nông thôn làm thanh niên trí thức. Mấy hành lý rất nặng, em không chuyển vào trong được, a, cổ tay đau quá.

.

.

Thẩm Thụ không nói hai lời nhận lấy tất cả túi lớn túi nhỏ, trầm mặc đi vào trong nhà, nhưng vừa vào tới cửa, lại phát hiện còn có một người khác nữa.

Cố Hứa Thiến oán khí khắp trời nghe thấy động tĩnh, đầu cũng không quay lại nói: “Thẩm Nghênh Đào, cậu cũng quá chậm! Bảo cậu chuyển hành lý thôi, cậu ăn ít cơm hả? Thật sự là chịu không nổi - - ”

Vừa quay người lại, lại là người đàn ông cao lớn khiến cho cô ta liếc mắt một cái liền rơi vào tay giặc!

“Tôi, tôi, tôi là nói, Nghênh Đào, cậu chuyển chậm vậy, có cần tôi giúp hay không.

.

.

Thẩm Nghênh Đào cười lạnh trong lòng, nhưng trên mặt lại nhẹ nhàng đáp lại: “Không có việc gì, Thiến Thiến. Anh cả của tôi vừa lúc trở lại, thấy tôi không chuyển được đồ nói chuyển giúp tôi.

Cố Hứa Thiến xinh đẹp nghịch nghịch mái tóc, cúi đầu quay mặt lại trừng mắt nhìn Thẩm Nghênh Đào trong nháy mắt.

“Đúng rồi, anh cả, em còn chưa giới thiệu với anh. Đây là bạn của em, tên Cố Hứa Thiến. Thiến Thiến, đây là anh cả của tôi, Thẩm Thụ.

Cố Hứa Thiến khó xử nở nụ cười, “Xin chào, anh Thẩm.

.

. Tôi có thể gọi anh như vậy không?”

Thẩm Như Ý đứng ở một bên bị bà nội sắp xếp phải giúp Thẩm Nghênh Đào thu dọn gian phòng lén trợn trừng mắt.

‘Còn hỏi cái gì chứ, gọi cũng đã gọi rồi, cô muốn nói không muốn thì cô còn có thể thu hồi lại hả?’

[Đúng vậy, người đàn bà xấu này, thay đổi sắc mặt cũng quá nhanh rồi. Ài, kiểu hiền hiền như anh cả, sẽ không giám trà rồi.

]

Ban đầu Thẩm Thụ không hề để ý lại bị kiềm hãm lại, nuốt lời vốn định nói lại, lại mở miệng tiếp, “Cô Cố, không cần gọi tôi như vậy gọi tôi là Thẩm Thụ đi.

Nói xong, anh ấy không đợi Cố Hứa Thiến sửng sốt phản ứng kịp, liền bước qua.

“Phụt - - ”

Cố Hứa Thiến nháy mắt quay đầu nhìn, cười ra tiếng không phải Thẩm Như Ý còn có thể là ai? Cô ta tức giận đến dậm chân, “Cô cười cái gì!

“Chỉ là đột nhiên nghĩ tới một câu chuyện cười.

Thẩm Như Ý le lưỡi, bắt kịp bước chân của Thẩm Thụ.

Bên này Thẩm Thụ để hành lý xuống, liền muốn rời khỏi, lại bị Thẩm Nghênh Đào gọi lại.

“Đợi một chút, anh cả.

Thẩm Thụ nhìn về phía cô ta.

“Chính là.

.

. Thiến Thiến cô ấy có thể là có chút nuông chiều, nhưng đều là thói quen trong nhà dưỡng thành, dưới tình huống chung cô ấy không như vậy. Nhưng con người cô ấy không tệ, chỉ là tính tình có hơi lớn mà thôi.

Thẩm Thụ không khỏi nhớ tới phản ứng của Cố Hứa Thiến lúc nhận nhầm anh đi vào cửa thành Thẩm Nghênh Đào, nghe qua không chỉ là tính tình không được thôi đâu.

Huống hồ quan trọng hơn là em út cũng có ý kiến đối với Cố Hứa Thiến, đừng nói giọng nói trẻ con kia nói anh ấy là hiền hiền.

.

. Là nói lúc anh đối mặt với Cố Hứa Thiến đúng lúc thành ngốc nghếch sao?

Hai người đều đã nói như vậy, Thẩm Thụ gật đầu, "Anh biết rồi.

" Sau đó liền quay đầu đi ra ngoài, liếc thấy đến Thẩm Như Ý ở ngoài cửa.

Anh ấy vừa muốn mở miệng, lại bị Thẩm Như Ý làm tư thế "Hư", rồi sau đó liền bị cô đẩy đi.

Thẩm Như Ý từ từ vào cửa.

Thẩm Nghênh Đào tự giác theo Cố Hứa Thiến ngồi vào bàn đang ngầm cao hứng, Cố Hứa Thiến không cho cô ta thoải mái, cô ta cũng phải đổ thêm ít thứ từ phía sau cho cô ả!

Tiếp đó giương mắt liền gặp được Thẩm Như Ý, nhưng chỉ kinh hoảng trong chớp mắt lại bình tĩnh lại, “Là Như Ý hả.

.

. Cô tới làm cái gì?”

“Bà nội bảo tôi tới thu dọn gian phòng giúp một phen, sợ cô Cố kia không ngủ được.

Thẩm Như Ý nói rất bình thường, giống như đã quen bị sai bảo.

Thẩm Nghênh Đào ngoài miệng dịu dàng đáp lại một câu, nhưng vừa thu xếp giường, vừa lén xem xét Thẩm Như Ý.

Lúc cô ta rời thành phố về nhà họ Thẩm, Thẩm Như Ý vẫn có dáng vẻ cô chủ yêu kiều, so sáng với Cố Hứa Thiến chỉ có hơn chứ không kém, cả ngày đâu có làm việc? Với lại cơ thể cũng không được tốt, vận động mạnh một cái đã nói choáng váng hoa mắt, khoảng thời gian đó mỗi ngày đều khóc khiến bản thân choáng quáng vài lần.

Chứ đừng nói trước đó bị cô ta đuổi ra ngoài là phải hận chết mình, thế mà lúc này không chỉ làm việc lưu loát, trông tâm trạng hình như cũng cực kỳ ổn định?

Thẩm Như Ý cao hứng, trong lòng Thẩm Nghênh Đào lại không thoải mái mấy. Từ nhỏ cô ta ở trong thôn trải qua những ngày tháng khổ sở, rất nhiều khi cơm cũng ăn không đủ no, vì sao Thẩm Như Ý lại nhẹ nhàng như vậy?

Nhìn nhìn lại thấy gương mặt cô mượt mà trắng nõn, trong lòng Thẩm Nghênh Đào càng không chịu nổi.

“Như Ý, gần đây sống ở trong nhà thế nào? Có phải.

.

. Thường xuyên có rất nhiều việc muốn làm? Mệt chết đi hay không? Ài, thật sự là tạo hóa trêu ngươi.

.

.

Thẩm Nghênh Đào nói xong, lén nhìn mặt Thẩm Như Ý.

Nhưng Thẩm Như Ý không có biểu cảm gì, động tác trên tay không ngừng, lại còn nhạy cảm phát hiện ánh mắt đánh giá của cô ta.

“Không tệ, tôi rất thích lao động.

Sao Thẩm Như Ý có thể không hiểu ý của Thẩm Nghênh Đào. Nếu đổi lại là nguyên chủ, ít nhất hiện tại đã bị chọc tức cho bật khóc. Nhưng hiện tại cô không muốn giao tiếp cùng với kiểu người khắp nơi là suy tính như Thẩm Nghênh Đào này, đến nói cũng không muốn nhiều lời.

Cuối cùng chút việc đã làm xong, Thẩm Như Ý cười gật đầu với Thẩm Nghênh Đào, rồi lập tức chạy ra ngoài cửa.

Thẩm Nghênh Đào nhìn hướng cô rời đi một hồi lâu không động đậy, bàn tay lại nắm chặt lại. Một hồi lâu mới buông ra, trên khăn trải giường hiện rõ vết bị nắm chặt. Thẩm Nghênh Đào mím môi, vuốt phẳng ra từng chút một.

“Thẩm Thụ, thật sự không được sao, tôi chỉ là muốn có người cùng ra ngoài đi một chút, một mình tôi có hơi sợ.

.

.

Thẩm Như Ý vừa ra khỏi cửa đã thấy cảnh tượng này.

Cố Hứa Thiến tỏ vẻ đáng thương lôi kéo tay áo Thẩm Thụ, mà Thẩm Thụ là vẻ mặt bất đắc dĩ, Thẩm Quế ở cửa trợn mắt há hốc mồm.

[Kìa kìa, cô ta muốn bám lấy anh cả của cô rồi!

]

‘Được rồi, nói ít thôi.

.

.

Thẩm Thụ Thẩm Quế đồng thời nhìn qua đây, Thẩm Quế nhẹ nhàng thở ra, vội vàng chạy tới.

“Như Ý, đây là tình huống gì vậy.

.

.

Thẩm Quế nói thầm với cô. Cái này vừa thấy thì chính là cô gái người thành phố này hình như nhìn trúng anh cả rồi, lúc này quấn lấy anh ấy không rời, đòi anh ấy đưa cô ta ra ngoài đi dạo một chút, nói rằng một mình cô ta không dám ra ngoài.

Thẩm Thụ vốn là không tình nguyện, hiện tại nghe thấy hệ thống trêu chọc lại càng xấu hổ, “Cô bảo Nghênh Đào đi cùng với cô đi là sẽ không một mình nữa ”

“Nhưng mà, Nghênh Đào cũng là con gái, tôi vẫn sợ.

.

.

[Đánh cược 10 điểm tình cảm anh trai cô không có cách nào khác từ chối cô ta.

]

‘Không đánh cược! Sao anh tôi có thể từ chối được chứ, anh ấy lại không phải là đối thủ của Cố Hứa Thiến, vẫn là để cho tôi - - ’

“Người trong thôn ở trong suy nghĩ của cô đáng sợ như thế sao.

Thẩm Thụ không nhịn được, nhăn mày lại.

Cố Hứa Thiến không nghĩ tới anh ấy lại đột nhiên hung dữ với mình như vậy!

“Anh, anh.

.

.

Thẩm Thụ mím môi, mày càng nhíu thật chặt, “Tôi nói tôi không thể đi cùng cô, như này không thích hợp. Nếu cô thật sự sợ thì đừng ra ngoài nữa.