Cố Hứa Thiến bị Thẩm Nghênh Đào gọi đi làm trong lòng đã không vừa lòng, chỉ là Thẩm Nghênh Đào vừa đề nghị cô ta ăn mặc đẹp chút để hấp dẫn Thẩm Thụ, cô ta suy nghĩ cũng phải, bản thân phải trở thành hạc đứng trong bầy gà, nhưng dọc theo con đường này vừa xa vừa phơi dưới ánh nắng mặt trời, làm cho cô ta chật vật không thôi.
Bây giờ đầu óc cô ta đã ong ong, Đại đội trưởng này lại cứ bấu víu lấy mình không chịu thả!
“Chú gầm cái gì mà gầm? Có quy định nào bảo đi làm việc yêu cầu mặc quần áo gì sao?"
“Không có quy định! Nhưng cũng không có ai mặc như vậy!
”
Thẩm Như Ý biết Đại đội trưởng là người không tồi, trước kia lúc cô mới tới làm, mặc dù bị Đại đội trưởng nói móc mấy câu mảnh mai như vậy không chắc là đến để làm việc, nhưng vẫn được chia cho công việc nhẹ nhàng.
Ông ấy cũng là sợ Cố Hứa Thiến quá khoe khoang, dẫn tới một ít người không có ý tốt.
Cố Hứa Thiến không khỏi tức giận, còn muốn nói thêm gì đó, nhưng là bị một người ngăn cản lại.
“Được rồi, Thiến Thiến. Em bớt tranh cãi một tí đi. Đại đội trưởng cũng là có ý tốt, em mặc như vậy quả thật không dễ làm việc đâu, trở về đổi bộ quần áo khác đi.
”
Cố Hứa Thiến bị Cố Hứa Ngôn nhìn chằm chằm, chỉ có thể dậm chân một cái, quay đầu trở về.
Trên mặt Cố Hứa Ngôn mang theo nụ cười hiền hậu, nói với Đại đội trưởng: “Tính cách em gái cháu quen được nuông chiều, thật là xin lỗi, khiến chú lo lắng rồi.
"
Duỗi tay không đánh người tươi cười, Đại đội trưởng khẽ gật đầu một cái.
Cố Hứa Ngôn nói ba câu đã giải quyết được vấn đề, mang ý cười quay đầu, nhìn về phía Thẩm Như Ý, đang mong đợi ánh mắt tràn đầy sùng bái như trước kia.
Vẫn không có. Đúng là Thẩm Như Ý đang nhìn anh ta nhưng trong mắt bình tĩnh không gợn sóng, thậm chí có mấy phần —— anh không nhìn nhầm chứ? Ghét bỏ?
Thẩm Như Ý đúng là ghét bỏ.
Trong nguyên tác mặc dù Cố Hứa Ngôn là kẻ ăn chơi nói năng tùy tiện, mặc dù kiêu ngạo, nhưng khả năng giao thiệp hơn người, muốn thu phục lòng người không phải không làm được.
Nhưng Thẩm Như Ý không thích kiểu người như thế.
Trong một lần cô được nhận nuôi khi còn bé kia, người đàn ông nhận nuôi cô, bên ngoài chính là người khéo đưa đẩy, nhưng trong thực tế thì sao? Ông ta bạo lực gia đình, vào lúc không có ai nhìn thấy đánh cô bể đầu chảy máu. Cô chỉ là công cụ để cho ông ta làm ra vẻ, dùng để biểu dương từ bi thôi.
Thẩm Như Ý thu hồi ánh mắt, nhưng phát hiện cách đó không xa dưới tàng cây có thứ gì đó đung đưa.
Loạt soạt, một đỉnh đầu nhỏ nhô ra từ đám cỏ dại, giống như cái đầu nhỏ chui ra từ cửa nhà họ Quý ngày hôm đó vậy ——
Người nọ cong cái miệng nhỏ nhắn cười với cô.
Là Quý Xảo Vân!
Hai mắt Thẩm Như Ý sáng lên, đâu để ý tới Đại đội trưởng với Cố Hứa Ngôn nữa, lập tức chạy tới.
“Xảo Vân! Anh của em cho em ra ngoài rồi hả, anh em đâu. . .
”
Ngày trước Quý Nhược Tùng đều là người đầu tiên đi làm, vì làm nhiều công việc. Hôm nay là lần đầu tiên anh tới muộn, nhưng Thẩm Như Ý chỉ cho là có chuyện gì đột ngột xảy ra.
“Anh em ở bên đó đấy, đang tập trung làm việc.
”
Thẩm Như Ý nhìn theo hướng ngón út Quý Xảo Vân chỉ.
Ánh mắt Quý Nhược Tùng không kịp thu hồi, liền đối mặt với cô.
Anh lập tức cúi đầu xuống, giơ cái cuốc lên, làm ra vẻ nghiêm túc làm việc. Thẩm Như Ý không nhịn được cười.
“Chị Như Ý, mặc dù anh em không nói cho em, nhưng em biết chắc là chị đã thuyết phục anh ấy!
”
Hai tay Quý Xảo Vân đặt ở dưới cằm, nhìn Thẩm Như Ý, cười thấy răng không thấy mắt.
Thẩm Như Ý xoa xoa mái tóc bù xù của cô bé, nhặt cỏ dại ở trên xuống, “Được rồi, em đi chơi ở chỗ gần đây đi, đừng chạy xa. Nếu em mà chạy loạn lần sau chị có nói gì cũng đều vô dụng đấy.
”
Quý Xảo Vân gật đầu lia lịa, nhìn mấy đứa nhỏ cách đó không xa, phất tay với Thẩm Như Ý một cái sau đó chạy đi như một làn khói.
Thẩm Như Ý thong thả lắc lư đến bên cạnh Quý Nhược Tùng.
Anh cúi thấp đầu một cuốc một cái vào trong đất, rõ ràng nhận ra có bóng dáng dừng ở bên cạnh mình, nhưng vẫn làm ra vẻ tập trung.
Thẩm Như Ý trộm cười, đưa ngón trỏ ra đánh ở trên lưng anh một cái, bờ lưng phía dưới đầu ngón tay trở nên cứng rắn trong nháy mắt, cả người Quý Nhược Tùng chợt căng thẳng.
Anh lập tức ngẩng đầu, dáng vẻ bình tĩnh mới vừa rồi hoàn toàn biến mất, có chút không được tự nhiên nói: “Cô làm gì vậy.
"
Thẩm Như Ý le lưỡi, “Nhìn anh làm việc nghiêm túc không phản ứng, gọi anh thôi.
”
Quý Nhược Tùng mím môi, giữa chân mày nhíu lại thành một chữ xuyên, “Chú ý một chút, như vậy không thích hợp.
”
Anh nói xong, hai mắt còn nhìn bốn phía.
“Em còn không nói gì, sao anh cứ như hoàng hoa đại khuê nữ vậy.
"
Thẩm Như Ý lầm bầm, có chút không phục lại đánh bên hông anh một cái.
Quý Nhược Tùng căn bản không nghĩ tới Thẩm Như Ý còn có thể làm lần nữa, không nhịn được run lên, cắn răng nắm cổ tay cô, “Được rồi.
”
Thẩm Như Ý lập tức kêu loạn lên: “U u u, anh còn kéo tay em, nói không biết xấu hổ. . .
”
Quý Nhược Tùng quẫn bách buông tay ra.
Thẩm Như Ý cười miệng toe toét, nhìn chăm chăm, vành tai anh cũng đã hơi đỏ lên!
Không phải chứ, bây giờ Quý Nhược Tùng lại có thể ngượng ngùng như vậy? Sờ không thể sờ, nói không thể nói?
Bên này hai người hi hi ha ha cười cười đùa đùa, xa xa lại có người muốn cắn chặt răng.
“Triệu Kỳ, cậu không sao chứ?”
Thẩm Nghênh Đào thu hồi ánh mắt trước một bước, giống như đang quan tâm Triệu sắc mặt khó coi trước.