Sau Khi Bị Đọc Tâm Cứu Vớt Cả Nhà Não Yêu Đương [70](Dịch)

Sau Khi Bị Đọc Tâm Cứu Vớt Cả Nhà Não Yêu Đương [70](Dịch)

Cập nhật: 30/07/2024
Tác giả: Thán Tiêm Duy
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 229
Đánh giá:                        
Xuyên Không
Hiện Đại
Điền Văn
     
     

Làm sao có thể không sao!

Triệu Kỳ cảm thấy mình tức đến bể phổi rồi!

Cô ta thật là biết tại sao Quý Nhược Tùng lại làm như không thấy đối với việc cô ta lấy lòng, hóa ra là nơi này đã có một số người nhào vào trong lòng!

Ban ngày ban mặt, táy máy tay chân với đàn ông, Thẩm Như Ý có biết xấu hổ là gì không!

Trong lòng cô ta căm giận, hoàn toàn quên chính mình cũng từng đêm khuya mò đến nhà họ Quý, thẹn thẹn thùng thùng nói đưa cơm tới cho Quý Nhược Tùng ăn.

Triệu Kỳ nắm chặt tay, mãi một lúc sau mới buồn bã nói: “Không sao.

Khóe miệng Thẩm Nghênh Đào cong lên nhưng không ai có thể phát hiện ra, “Kia hình như là Như Ý, trước kia cô ta ở trong thành phố cũng là như vậy, trong mắt không có quy tắc gì. . . Chỉ là cô ta ấy, chính là một người hoạt bát.

Triệu Kỳ chậm rãi nhìn tới, “Ở trong thành phố?”

Thẩm Nghênh Đào nhẹ nhàng nói ra quan hệ của bọn họ.

Triệu Kỳ nghe xong, chẳng trách có thủ đoạn như thế, hóa ra không phải người lớn lên ở nông thôn, là cô ta coi thường Thẩm Như Ý này rồi!

Cảm giác nguy cơ trong lòng cô ta đột nhiên tăng lên gấp bội. Thẩm Nghênh Đào nói trước kia Thẩm Như Ý ở trong thành phố cũng không biết xấu hổ như vậy, vậy chẳng phải là cô ta thua sao?

Cô ta vừa không có thủ đoạn như Thẩm Như Ý, cũng không có tướng mạo cùng với dáng người như Thẩm Như Ý. . .

Trên mu bàn tay đột nhiên ấm áp, Triệu Kỳ ngẩng đầu nhìn tới, trên gương mặt bình thường của Thẩm Nghênh Đào, ánh mắt thật giống như lóe lên vẻ thương hại.

“Triệu Kỳ, tôi nhìn ra được. Nói thật, tôi cũng khó chịu thay cậu. . . Nhưng cái này có biện pháp gì chứ? Như Ý đang độ tuổi thanh xuân, dáng dấp bên ngoài đều rất được. Một người đàn ông, đương nhiên không có cách nào ngăn cản vẻ ngoài hoàn mỹ như vậy, không có chút không trọn vẹn nào. . .

Triệu Kỳ nghe lời này trong lòng lẩm bẩm theo, không có chút không trọn vẹn nào. . . Vậy sao?

*

Mà Thẩm Như Ý bên này còn chưa kịp nói với Quý Nhược Tùng hai câu, đã thấy Quý Xảo Vân lon ton chạy tới, trên mặt buồn buồn không vui, còn bĩu môi.

“Làm sao vậy, Xảo Vân?”

Quý Nhược Tùng giữ bả vai cô bé nhìn trái nhìn phải cô bé một chút, kiểm tra một lượt, phát hiện trên người cô bé không có vết thương nào mới thở phào.

Quý Xảo Vân hai tay ôm ngực, “Hừ, đám nhỏ kia thật không thú vị gì.

Thẩm Như Ý bóp gò má nhô lên của cô bé, “Làm sao vậy? Bọn chúng bắt nạt em?”

“Không phải, bọn họ biết em biết viết chữ, sau đó liền phát hiện em là đứa nhỏ của nhà họ Quý, thì nói giai cấp nhà em không tốt, không muốn dẫn em đi chơi cùng.

Bọn trẻ trong thời đại này, đều là không có cơ hội cũng không có điều kiện để được học tập. Mà Quý Xảo Vân biết viết mấy chữ, đơn thuần bởi vì lúc Quý Nhược Tùng rảnh đã dạy cô bé một ít.

Nhưng Quý Xảo Vân cũng rất thích và cũng cực kỳ tự hào mình biết viết chữ, muốn thể hiện tài năng cho mấy người bạn mới, không nghĩ tới mọi người trực tiếp không chơi với cô bé, còn xem thường nhà bọn họ.

Thẩm Như Ý xoa mặt cô bé, “Xảo Vân đừng nóng giận, bọn họ không chơi với em là tổn thất của bọn chúng. Như vậy đi, rảnh rỗi chị sẽ dạy em một số thứ thú vị có được hay không?”

Quý Nhược Tùng há miệng, nhưng lại do do dự dự ngậm miệng lại.

Cuối cùng Quý Xảo Vân cũng cười, “Có thật không? Quá tốt!

Cô bé cười hì hì quay vòng mấy vòng, tung tăng chạy đi.

Đến khi Quý Xảo Vân chạy xa, Quý Nhược Tùng mới mở miệng: “Cô có rảnh sao? Cô muốn dạy con bé lúc nào?"

Thẩm Như Ý cười một tiếng, “Buổi tối ấy.

Lông mày Quý Nhược Tùng vừa nhíu lại, Thẩm Như Ý đã nhanh chân nói trước, “Ngừng! Đừng lải nhải.

Nói xong, đi như một làn khói, không cho anh cơ hội há mồm.

Nói là dạy, là Thẩm Như Ý sẽ dạy.

Không chỉ dạy Quý Xảo Vân, còn dạy Quý Nhược Tùng. Dẫu sao theo dự đoán, chừng một năm sau sẽ có thi đại học. Mặc dù trong sách là thời đại hư cấu, nhưng dự định này vẫn không thay đổi.

“Trước giường ánh trăng sáng. . .

Quý Xảo Vân đầu óc cực thông minh, trước khi Thẩm Như Ý rời đi đã ngẩng đầu ưỡn ngực thuộc lòng bài thơ, vẻ mặt đầy đắc ý muốn được nghe khen ngợi.

Thẩm Như Ý vô cùng ngạc nhiên, xoa nhẹ khuôn mặt của cô bé, không hề keo kiệt khen ngợi, “Xảo Vân cũng quá tuyệt vời rồi! Thuộc lòng nhanh như vậy! Không tệ không tệ, tiếp tục giữ vững, mấy bài thơ chị chỉ em hôm nay, nhớ ghi nhớ cả ý nghĩa từng cái một.

Quý Xảo Vân há miệng bị nhét một viên kẹo, híp mắt gật đầu.

Quý Nhược Tùng đi theo Thẩm Như Ý ra cửa.

Anh không nói gì, nhưng ra cửa vẫn đi theo sau lưng cô.

Thẩm Như Ý nhìn về phía sau một cái, không khỏi bật cười, thả chậm bước chân, “Anh đi theo phía sau em làm cái gì. Đưa em về thì phải đưa về hẳn hoi, hai ta đi song song đi. Tránh cho người nào không biết nhìn thấy còn tưởng rằng anh có mưu đồ gây rối đấy.

"

Quý Nhược Tùng khẽ thở dài, nhưng không nói gì.

Nhưng việc có người nhìn thấy là không thể nào. Lúc này mọi người đã sớm nằm ngủ ở trên giường nhà mình rồi.

Ánh trăng yên tĩnh, gió mát tí ti hơi nóng thổi lướt qua, hai người sóng vai nhau, ngoài tiếng ve kêu bốn phía đều yên tĩnh như nước.

“Thẩm Như Ý, tại sao cô. . .

Anh muốn hỏi tại sao cô đối xử với anh tốt như vậy, nhưng Thẩm Như Ý không chỉ tốt với anh, mà còn coi Quý Xảo Vân như em gái mà đối đãi.

Anh nghi ngờ cô, nhưng cô căn bản giống như anh suy nghĩ, sau khi anh buông lỏng cảnh giác liền làm chuyện gì đó không thể chịu nổi giống như bà cụ Thẩm nhà cô.

Cho nên Quý Nhược Tùng cũng mơ hồ.

Thẩm Như Ý nhìn ánh sao lóe lên trong bầu trời đêm, thật giống như hiểu Quý Nhược Tùng muốn hỏi cái gì.

Lúc cô đọc sách, thích Quý Nhược Tùng kiên cường, thích anh vì sau khi trải qua muôn vàn mưa gió vẫn quyết tâm tiếp tục cố gắng tiến về phía trước, cũng thích anh che chở cho người của mình cùng với tâm cơ nhỏ của anh.

Có thế nào cô cũng không biết ban đầu Quý Nhược Tùng nghi ngờ mình bao nhiêu ?

Thẩm Như Ý vốn chỉ nghĩ, có thể giúp anh một chút, có thể giúp Xảo Vân, cô không muốn nhìn thấy nhà họ Quý phát triển theo tình tiết của nguyên tác.

Nhưng thật giống như càng giúp, Quý Nhược Tùng ở cô trong lòng càng chiếm sức nặng lớn hơn.

Thẩm Như Ý đang xem xét nói ra khỏi miệng thế nào, thì hai người đã sắp đến nhà họ Thẩm.

“Thẩm Như Ý?”

Một giọng nói truyền tới, Thẩm Như Ý không làm sao nghĩ ra là người nào, đêm khuya không ngủ còn đi lang thang ở bên ngoài ——

Vừa quay người bèn thấy Cố Hứa Ngôn đứng ngược với ánh trăng, biểu cảm u ám không rõ.

Anh ta không động đậy một hồi lâu, cuối cùng đến khi trên mặt Thẩm Như Ý đầy nghi ngờ mới đi từ dưới bóng tối ra, trên mặt mang theo nụ cười không chút để ý.

"Tôi thật đúng là không nhìn lầm, là cô, Như Ý.

"