Thẩm Quế ra sức nhắm hai mắt, nhưng lông mi vẫn giật giật, thật may Thẩm Như Ý một lòng một dạ nhào vào hệ thống, căn bản không chú ý tới Thẩm Quế đã sớm tỉnh.
‘Tra được chưa? Có phải Cố Hứa Ngôn xảy ra tai nạn xe cộ đầu óc bị đụng hư hay không?’
Thẩm Quế cắn môi cố gắng không để cho mình bật cười.
[Sao lại như vậy. . . Cố Hứa Ngôn anh ta trọng sinh!
]
Thẩm Quế không hiểu, trọng sinh? Con người làm sao có thể trọng sinh lần thứ hai chứ? Nhưng là suy nghĩ thêm một chút chính mình cũng có thể nghe được hệ thống gì đó cùng tiếng lòng của em gái, có lẽ chuyện trọng sinh này cũng không phải không thể nào?
Thẩm Như Ý trợn to mắt, có làm sao cô cũng không nghĩ ra mấy hành động kì quái của Cố Hứa Ngôn hóa ra xuất phát từ nơi này!
‘Anh ta trọng sinh lúc nào?'
[Đại khái chính là trước lúc xuống nông thôn không bao lâu.
]
Nhưng chỉ là trọng sinh, Cố Hứa Ngôn cũng không thích nữ chính nguyên tác sao?
Thẩm Như Ý bắt đầu hoài nghi tình cảm cuat "Nam chính " này, chẳng lẽ kết cục của nguyên tác còn có cái gì chưa hết chuyện sao?
[Cũng không sai biệt mấy với cô nghĩ, đơn giản mà nói chính là Cố Hứa Ngôn phát hiện bộ mặt thật của Thẩm Nghênh Đào, biết cô là đóa sen đen, chỉ thích bản thân mình.
]
Thì ra là như vậy.
Nhưng trong lòng Thẩm Như Ý càng khịt mũi coi thường đối với nam chính Cố Hứa Ngôn này. Cho nên cái anh ta yêu chỉ là vẻ ngoài của nữ chính, một khi phát hiện bộ mặt thật sự của cô ta, lại không kiên định thích nữa dễ liền sụp đổ một cách dễ dàng.
Chỉ là hình tượng nữ chính ngược lại vẫn như thường lệ, lòng dạ đen tối đen đến tận cuối cùng, nếu như không phải là Thẩm Nghênh Đào không chừa thủ đoạn nào đối với người vô tội, Thẩm Như Ý có ngã vẫn bội phục cô ta.
Thẩm Như Ý than thở.
Hai vợ chồng độc ác này thật là không khiến cho người ta bớt lo.
Bây giờ đối với Thẩm Như Ý mà nói, người cản trở nhất lại là Cố Hứa Ngôn. Anh ta có hứng thú với cô một cách không giải thích được, vậy cô sẽ biến thành cái đinh trong mắt Thẩm Nghênh Đào một cách tự nhiên.
Nhưng cô chỉ muốn rời xa nữ chính thôi!
Mặt Thẩm Như Ý nhăn thành khổ qua. Nhưng cô đột nhiên lại nhớ tới một chuyện khác ——
‘Cố Hứa Ngôn chỉ là trọng sinh không thôi nhỉ? Anh ta sẽ không biết đây là tiểu thuyết chứ?’
[Đúng vậy, anh ta chỉ là trọng sinh mà thôi. Tôi đoán sở dĩ anh ta để mắt tới cô, là bởi vì cô cùng nguyên chủ không giống nhau.
]
‘Có sao?’
Thẩm Quế: Có đấy.
Thẩm Quế cùng Thẩm Thụ đã ngầm thừa nhận Thẩm Như Ý đổi lòng rồi. Nhưng cô ấy lại không nghĩ tới bây giờ có thể nghe được tin ly kỳ hơn.
Thế giới này cô ấy đang sống chỉ là tiểu thuyết thôi sao? Cô ấy chỉ là nhân vật tiểu thuyết sao?
Mà Thẩm Như Ý càng nghĩ càng nhức đầu, nhớ lại một chút phát hiện đúng là cô không tránh kịp Cố Hứa Ngôn, cũng khác xa nguyên chủ.
Chẳng lẽ là bởi vì mình tránh anh ta, anh ta mới thấy hứng thú?
Đây chính là “Cô gái, em đã thu hút sự chú ý của tôi” trong truyền thuyết sao?
[Tôi cảm thấy cô nói đúng. Tôi nhìn Cố Hứa Ngôn chính là tiện đến hoảng, cô không theo đuổi anh ta, ngược lại anh ta càng thích.
]
Thẩm Như Ý gật đầu, trong nguyên tác Thẩm Nghênh Đào cũng không tấn công quá nhiều, cô ta dùng chiêu lạt mềm buộc chặt Cố Hứa Ngôn.
Đối với kiểu ăn chơi đàn đúm như Cố Hứa Ngôn, đại khái là vô cùng coi thường cũng không chịu được cô gái nào một mực kề cận quấn anh ta mãi không bỏ.
[Đồng ý, tôi nói này, đến lượt cô làm kiểu như vậy đi, để Cố Hứa Ngôn bị sợ chạy.
]
Thẩm Quế nghe hệ thống cùng Thẩm Như Ý nói chuyện, trong lòng có chút lo lắng. Nghe Cố Hứa Ngôn không phải nhân vật dễ giải quyết, như vậy thật thông sao?
Thẩm Như Ý xây dựng tâm lý cả một đêm, ngày hôm sau ra cửa muộn không thể trách nổi, lúc ra cửa nghe tiếng mắng chửi của bà cụ Thẩm, lại thấy Cố Hứa Ngôn đang đứng ở ngoài cửa vô cùng nhàm chán.
Cố Hứa Ngôn vừa thấy cô đi ra, ánh mắt sáng lên, lập tức nghênh đón, “Như Ý, rốt cuộc em đã tới, chờ em thật lâu.
”
Thẩm Như Ý thiếu chút nữa thì bật thốt lên một câu phản bác, nhưng vẫn là cố gắng nhịn xuống, trên mặt mang theo nụ cười ngọt ngào, “Là anh sao, anh, Hứa, Ngôn.
”
Cố Hứa Ngôn sững sốt một chút, nhất thời không nghĩ ra. Qua một đêm này, tương phản cũng quá lớn rồi?
Thẩm Như Ý thấy biểu cảm rõ ràng không đúng trên mặt anh ta, tranh thủ bắt kịp thời cơ, bước lên trước đến gần anh ta, “Anh Hứa Ngôn ~ đi thôi, anh ngây ra làm gì vậy.
”
Giọng nói ngọt ngấy này cô nghe cũng phải rùng mình, nhưng vẫn cố gắng làm ra biểu cảm thẹn thùng.
Cố Hứa Ngôn trong lòng động một cái, nhếch môi cười.
Lần này đổi lại thành Thẩm Như Ý không biết phải làm sao.
‘Hệ thống, có phải anh ta đã nhìn ra hay không?’
[Anh ta có nhìn không nhìn ra hay không thì tôi không biết, nhưng kỹ thuật diễn của cô cũng quá kém rồi. . .
]
‘Tôi cũng không phải chuyên nghiệp, người bình thường diễn kém cực kỳ bình thường mà. . .
’
Thẩm Như Ý mạnh miệng, nhưng trải qua hệ thống vừa nhắc nhở, phát hiện mình thực sự thay đổi có chút quá cứng, vẫn là phải làm tuần tự, tự nhiên hơn.
“Chị Như Ý!
”
Giọng nói non nớt vang lên, mang vẻ nghi hoặc.
Thẩm Như Ý thầm nghĩ không tốt, quay đầu quả nhiên nhìn thấy Quý Xảo Vân.
Quý Xảo Vân nhìn Thẩm Như Ý cùng người đàn ông cao ráo mặt đầy tươi cười đáng nghi ở bên cạnh, theo bản năng cảm thấy không ổn.
Thẩm Như Ý nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm, hơi cúi người xuống nhẹ nhàng nói: “Xảo Vân, em tới làm gì vậy? Không phải nói không nên cách anh em quá xa sao.
”
“Là em thấy giờ này chị Như Ý vẫn còn chưa tới, nên muốn tới xem xem. Nhưng mà đây là ai vậy, em cảm thấy anh ta không giống người tốt.
”