Thẩm Như Ý cau mày, nhạy bén nhạy nhận ra được Cố Hứa Ngôn đổi cách xưng hô.
Bọn họ còn chưa hề quen thuộc như vậy mà? Lần trước tiếp xúc, anh ta đã không ngại muốn bóp mặt cô. . .
“Anh là ai?"
Thẩm Như Ý còn chưa kịp mở miệng, liền nghe Quý Nhược Tùng ở bên cạnh lạnh lùng hỏi.
Nụ cười của Cố Hứa Ngôn vẫn không đổi, lười biếng bước chân đi tới, "Tôi là ai? Tôi còn phải hỏi anh là ai đấy. Đêm khuya, kéo con gái con lứa nhà người ta đi lang thang ở bên ngoài?"
"Không liên quan tới anh.
"
Cố Hứa Ngôn đi tới bên cạnh Thẩm Như Ý, xích lại gần cô, “Sao không liên quan tới tôi? Chuyện cũng Như Ý chính là chuyện của tôi.
"
Anh ta vừa nói, tay vừa không đàng hoàng muốn đặt lên vai Thẩm Như Ý.
Quý Nhược Tùng mím môi, ngày thanh niên trí thức mới tới thôn, anh thấy đúng là phản ứng của Thẩm Như Ý đối với người đàn ông này không bình thường. . .
Thẩm Như Ý nóng nảy, vừa muốn nói gì đó, đột nhiên cảm giác bả vai nặng xuống, là Cố Hứa Ngôn tùy tiện khoác cánh tay lên trên vai của cô!
Cô lập tức nổ tung, “Anh làm cái gì vậy?"
Vừa nói liền mạnh mẽ đẩy cánh tay khỏe mạnh của anh ta ra, nhưng sức lực của cô hoàn toàn không sánh bằng một người đàn ông cao mét tám.
Cố Hứa Ngôn còn chưa kịp cười đắc ý, liền cảm thấy cổ tay vô cùng đau đớn —
—
Quý Nhược Tùng mặt như tảng băng, gằn từng chữ: "Buông tay.
"
Cố Hứa Ngôn là cậu chủ nhà giàu suốt ngày trêu mèo gạ chó làm sao có thể địch nổi Quý Nhược Tùng? Đau đến nhe răng há miệng thu hồi cánh tay không ngừng xoa xoa, “Anh xuống tay thật ác. . .
"
Thẩm Như Ý cảm giác bên người Quý Nhược Tùng nổi lên khí lạnh.
Quý Nhược Tùng căn bản không thèm phản ứng tới Cố Hứa Ngôn, quay lại nói với Thẩm Như Ý nói: “Cô về nhà trước đi.
"
Thẩm Như Ý nhìn anh, lại nhìn Cố Hứa Ngôn, thận trọng nói: " Được, anh cũng mau về nhà, đừng quan tâm anh ta.
"
Nói xong còn hung hăng trợn mắt nhìn Cố Hứa Ngôn một cái.
Cố Hứa Ngôn vui vẻ, cái nhìn này thật không có lực sát thương gì, ngược lại còn thấy vô cùng đáng yêu, giống như là "con thỉ nóng nảy sẽ cắn người" . Anh ta vẫn nhìn theo bóng lưng của Thẩm Như Ý, cho đến khi cô vào cửa
Bên người truyền tới tiếng loạt soạt, Cố Hứa Ngôn vừa nhìn, là Quý Nhược Tùng xoay người rời đi.
"Này, anh đừng làm như Như Ý giống như của anh vậy, anh cho là tôi không nhìn ra?"
Bóng lưng Quý Nhược Tùng khựng lại trong chớp mắt, hồi phục lại rồi tiếp tục đi về phía trước, hơn nữa còn mặc kệ Cố Hứa Ngôn nói gì đó ở phía sau.
"Còn ai nữa, lén nhìn hồi lâu rồi?"
Quý Nhược Tùng vừa đi, Cố Hứa Ngôn vươn vai một cái, giọng nói hời hợt, ánh mắt lại sắc bén nhìn về phía nào đó.
Lúc lâu sau, mới một mình đi ra.
Thẩm Nghênh Đào.
"Anh Hứa Ngôn. . . Em, em không ngủ được cho nên đi ra ngoài dạo một chút. Ban đầu em nhìn thấy Như Ý cùng Quý Nhược Tùng đi với nhau, em ngại đi ra, sợ quấy rầy bọn họ. . .
"
Thẩm Nghênh Đào xoay vặn hai ngón trỏ, nhỏ giọng nói, ngước đôi mắt từ dưới lên nhìn Cố Hứa Ngôn, dáng vẻ dịu dàng cực kỳ xinh đẹp.
Cố Hứa Ngôn đột nhiên cảm thấy có chút chán ngắt.
Kiếp trước anh ta rất thích gương mặt luôn tỏ vẻ điềm đạm đáng yêu, nhưng sau khi kết hôn rồi, anh ta mới biết dáng vẻ thật sự của Thẩm Nghênh Đào.
Cô ta không phải đóa sen trắng giống như bây giờ, mà là một đóa sen đen.
Cũng là sau khi anh ta chết, linh hồn anh ta bay lơ lửng giữa không trung, nhìn Thẩm Nghênh Đào lạnh lùng mà cường thế sắp xếp cướp đoạt tài sản của anh ta.
Anh ta chết không tạo ra chút xao động nào đối với cô ta, cô ta có yêu anh ta, nhưng người cô ta yêu nhất vĩnh viễn chỉ có chính cô ta.
Mà Thẩm Nghênh Đào bây giờ làm vẻ hạ thấp bản thân chẳng qua là vì muốn lấy được tình yêu của anh ta mà thôi.
Trước kia lúc vừa mới trọng sinh anh ta còn có chút tình cảm đối với Thẩm Nghênh Đào, nhưng bây giờ thật giống như một chút cũng không có.
Kiếp trước anh ta cảm thấy Thẩm Nghênh Đào xinh đẹp không ra vẻ, nhưng bây giờ đã thấy rõ hết thảy trong lòng anh ta cảm thấy hứng thú đã khác rồi.
"Biết rồi, không còn sớm, mau về nhà đi.
"
Cố Hứa Ngôn ném xuống những lời này, xoay người muốn đi. Nhưng lập tức thì có một cơ thể mềm mại tựa ở sau lưng anh ta, còn ôm eo anh ta.
Giọng nói ngập ngừng của Thẩm Nghênh Đào từ phía sau truyền tới, "Anh Hứa Ngôn, tại sao anh lại đột nhiên lạnh nhạt với em như vậy, lúc trước ở trong thành phố không có như vậy, tại sao. . .
"
Cố Hứa Ngôn mặt không thay đổi gạt tay cô ta xuống, cũng không quay đầu lại, "Tôi có người mình thích rồi, trước kia khiến cho cô hiểu lầm là tôi không tốt.
"
Anh ta bước chân rời đi, Thẩm Nghênh Đào khóc làm anh ta phiền lòng.
"Thẩm Như Ý. . . Nhất định là cô!
"
Cố Hứa Ngôn đi xa, nước mắt trong mắt Thẩm Nghênh Đào cũng dừng lại, thay vào đó là ý hận cuồn cuộn.
"Hắt xì —— "
Thẩm Như Ý ngồi ở giường bên hắt hơi một cái, vội vàng quay đầu nhìn, sau đó thở phào, may quá không đánh thức Thẩm Quế.
‘Cố Hứa Ngôn này làm sao vậy, trước kia tôi cảm thấy anh ta không đúng lắm, bây giờ càng chắc chắn hơn!
'
[Hành động của anh ta quả thật có hơi kỳ quái, để tôi tra một chút.
]
Thẩm Quế đang mơ mơ màng màng nghe được bọn họ nói chuyện, đã tỉnh hơn phân nửa.