Trong lời này không che giấu chút nào, Cố Hứa Ngôn chỉ nhìn Triệu Kỳ một cái.
Thẩm Nghênh Đào nhìn sắc mặt của Cố Hứa Ngôn, đợi một hồi lâu cũng không nghe thấy anh ta đáp lời, bèn nói tiếp: “Triệu Kỳ, có phải cậu hiểu lầm Như Y hay không, cô ta. . .
”
Trong đầu Triệu Kỳ là cảnh tượng Thẩm Như Ý bị hai người đàn ông cao lớn kẹp ở giữa lúc vừa nãy, trong lòng cực kỳ không thoải mái, vội thốt lên: “Hiểu lầm cái gì chứ. Nghênh Đào, cậu không nhìn thấy vừa rồi Thẩm Như Ý vừa hi hi ha ha với Quý Nhược Tùng lại còn. . . Nói chuyện cùng… Ban ngày ban mặt đã không rõ ràng với hai người đàn ông, lúc không có người. . .
”
Triệu Kỳ càng nói càng hăng hái, lại bị một giọng nói lạnh như băng cắt đứt.
“Nói đủ chưa?”
Triệu Kỳ kinh ngạc, nhìn về phía Cố Hứa Ngôn. Trên mặt anh ta vẫn không có biểu cảm gì như cũ, nhưng Triệu Kỳ lại có thể cảm giác được giống như anh ta đang mất hứng.
“Tôi, tôi nói sai chỗ nào sao?"
Triệu Kỳ lẩm bẩm, nhưng dưới ánh nhìn chằm chằm của Cố Hứa Ngôn giọng nói yếu dần, cuối cùng biến mất.
"Anh Hứa Ngôn, anh đừng nổi giận với Triệu Kỳ… " Lúc này Thẩm Nghênh Đào mới lên tiếng, “Tính cách Triệu Kỳ thẳng thắn, có sao nói vậy, cô ấy cũng chỉ nói ra điều chính mình thấy, không có ý gì khác.
”
Khóe miệng Cố Hứa Ngôn hơi cong lên, “Vậy sao, không có ý gì khác? Tôi thấy cô ta cái nên nói lại không nói, cái không nên nói thì lại nói, cô đừng lấy cớ thẳng thắn nữa.
”
Lời này của anh ta là lời nói thẳng, nhưng từ khi Thẩm Nghênh Đào biết anh ta tới nay chưa bao giờ bị anh ta vứt mặt mũi xuống đất trực tiếp như vậy, sắc mặt nhất thời tái nhợt.
“Các người cũng bớt nhai đôi câu đi, Như Ý là một cô gái tốt, cô ấy không ăn trong chén nhìn trong nồi, là tôi thích cô ấy, muốn tốt với cô ấy nên mới đến gần cô ấy. Phải nói, không bằng các người trực tiếp nói tôi đi.
”
Cố Hứa Ngôn nói xong, không cho bọn họ cơ hội phản ứng, đã bước chân rời đi.
Mặt Thẩm Nghênh Đào tái đến mức sắp trong suốt.
Triệu Kỳ biết cô ta có ý đối với Cố Hứa Ngôn, “Nghênh Đào. . . Cậu không sao chứ?”
Thẩm Nghênh Đào gắt gao cắn môi dưới, rất lâu sau mới lên tiếng: “Không sao, không sao. Ngay cả một chút khó chịu cũng không có. . .
”
Cô ta cụp mắt xuống, lông mi run run, nhìn rất là yếu đuối đáng thương, trong lòng Triệu Kỳ không cam lòng: “Nghênh Đào cậu hiền lành dịu dàng như vậy, nên ở bên người mình yêu, nhưng anh ta hết lần này tới lần khác bị Thẩm Như Ý câu đi!
”
“Triệu Kỳ. . . Ài, rõ ràng trước đó anh Hứa Ngôn thật giống như sắp thích tôi rồi. Tôi không hiểu tôi có chỗ nào không bằng Như Ý. Có lẽ cô ta thật sự vô cùng ưu tú, trừ anh Hứa Ngôn, ngay cả Quý Nhược Tùng cũng thích cô ta.
”
Lời Thẩm Nghênh Đào nói rất nhẹ nhàng, nhưng câu cuối cùng kia như là lập tức rót vào trong lòng Triệu Kỳ.
Nhìn Triệu Kỳ, Thẩm Nghênh Đào vội mở to hai mắt, đột nhiên che miệng, “Xin lỗi, Triệu Kỳ, có phải tôi không nên nhắc tới anh ấy hay không. . . Đúng rồi, tôi nghe nói gần đây trong thôn có người thích cậu, người kia trông thế nào?”
“Đừng nói nữa, cậu con trai nhỏ nhà họ Vương cậu nhớ chứ?"
“Chính là Vương Nhị Trụ? Sao anh ta xứng với cậu được!
"
Triệu Kỳ gật đầu theo, ghét bỏ nói: “Tôi coi thường anh ta, một gã nông dân, trông xấu xí. . .
”
“Kém xa Quý Nhược Tùng, nhưng Quý Nhược Tùng anh ấy thích. . .
"
Triệu Kỳ biết cô ta lại phải nhắc tới Thẩm Như Ý, cắn răng nghiến lợi, “Phải nói, tôi phải lật được Thẩm Như Ý!
"
Cô ta nói xong lời này, lại bắt đầu nổi giận, trong mắt Thẩm Nghênh Đào lóe lên ánh sáng kỳ lạ, “Triệu Kỳ, cậu nói lời này, tôi rất tán thành.
”
Triệu Kỳ có vẻ hơi nghi ngờ nhìn về phía cô ta.
*
Quý Nhược Tùng đi ở phía trước, thân cao chân dài, vừa đi nhanh, không bao lâu Thẩm Như Ý đã không theo kịp anh ta.
“Này, Quý Nhược Tùng, anh đi nhanh như vậy làm gì! Em mệt quá. . .
"
Vừa rồi Quý Nhược Tùng mắng thẳng Cố Hứa Ngôn đầu óc không tốt, khiến cô rất kinh ngạc. Không hiểu sao trong lòng Thẩm Như Ý có chút thấp thỏm, ngoài miệng bất tri bất giác mang theo chút nũng nịu.
Nhưng Quý Nhược Tùng đi rất nhanh, thật giống như không nghe thấy cô nói chuyện.
Thẩm Như Ý chỉ đành phải than thở cố gắng đuổi theo, vừa phát hiện bất tri bất giác hai người đã đi tới một mảnh đất.
Thẩm Như Ý từ bỏ, dừng tại chỗ chống đầu gối thở mạnh một cái. Nhưng ngẩng đầu một cái, thấy Quý Nhược Tùng cũng dừng lại theo, đang xoay người dùng một đôi mắt trầm trầm đen sâu thẳm nhìn cô.
Nói thẳng là có thể chờ cô nghỉ ngơi có được không?
Bây giờ Thẩm Như Ý nhìn Quý Nhược Tùng đã không còn lăng kính đại lão nữa, anh của thời trẻ, chính là một cái miệng khó hiểu, thiếu dạy dỗ!
Cô liếc mắt nhìn Quý Nhược Tùng đang trầm mặc, cũng không để ý tới trong lòng anh suy nghĩ gì, trực tiếp đặt mông ngồi xuống dưới đất.
“Mệt mỏi, không muốn đi, nói thẳng ra chính là, nếu không anh còn định mang em tới trong núi hả?”
Thẩm Như Ý quay đầu đi, bĩu môi thầm mắng anh.
Bây giờ cả người cô đều mỏi mệt, đã bắt đầu hối hận vì đi theo anh!
“Tôi không có ý đó.
”
Quý Nhược Tùng lên tiếng, Thẩm Như Ý liếc mắt nhìn anh.
Thấy Thẩm Như Ý không đáp lời mình, Quý Nhược Tùng hơi cau mày, lại đi trở lại mấy bước dừng ở bên cạnh Thẩm Như Ý.
Anh nhìn Thẩm Như Ý tùy ý ngồi dưới đất, do dự một chút, rồi cũng ngồi theo xuống bên cạnh Thẩm Như Ý.
“Tôi. . .
”
Mày Quý Nhược Tùng nhíu lại vừa dãn ra, nhìn mặt đầy xoắn xuýt.
Trong lòng Thẩm Như Ý đã bắt đầu cười thầm, nhưng trên mặt vẫn vững như thái sơn. Cô cũng không tức giận gì nhiều, chỉ là vừa rồi có chút bất mãn Quý Nhược Tùng không phản ứng tới cô, dù gì cũng bởi vì cô định lừa gạt anh trước.