Sau Khi Bị Đọc Tâm Cứu Vớt Cả Nhà Não Yêu Đương [70](Dịch)

Sau Khi Bị Đọc Tâm Cứu Vớt Cả Nhà Não Yêu Đương [70](Dịch)

Cập nhật: 30/07/2024
Tác giả: Thán Tiêm Duy
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 229
Đánh giá:                        
Xuyên Không
Hiện Đại
Điền Văn
     
     

Thẩm Như Ý nghe anh nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Vừa thấy gương mặt lạnh tanh từ trước đến giờ của anh đã dịu xuống, lông mày rậm thậm chí hơi kéo xuống, một đôi mắt đào hoa nhìn cô chăm chú.

Thẩm Như Ý nắm chặt tay theo bản năng, lập tức liền quay mặt sang một bên.

Quý Nhược Tùng thật giống như chưa thấy qua Thẩm Như Ý tùy tiện có vẻ mặt như bây giờ, không hiểu sao nơi nào đó trong lòng hơi động một cái.

Anh nhẹ nhàng mở miệng, giọng nói hơi ôn hòa, “Tôi không có tức giận.

“Em, em nói anh tức giận lúc nào?"

Thẩm Như Ý vừa mới nói ra khỏi miệng đã hối hận, thái độ hèn mọn trước đó của cô không phải là do nguyên nhân này sao, không mạnh miệng còn tốt, bây giờ mạnh miệng không phải cho thấy mình giả vờ sao?

Tại sao Quý Nhược Tùng đột nhiên dịu dàng như vậy! Cô không dừng được!

Quý Nhược Tùng lạnh lùng, cô có thể mặt dày mày dạn, nhưng bộ dạng bây giờ của Quý Nhược Tùng, quá đầu độc lòng người. . .

Quý Nhược Tùng thấy Thẩm Như Ý bắt đầu suy nghĩ viễn vông, thở dài, “Đúng, cũng không phải tôi hoàn toàn không tức giận, nhưng là tôi tức với Cố Hứa Ngôn.

“Cái gì?”

Thẩm Như Ý sửng sốt một chút, vừa quay đầu nhìn anh. Lập tức đối diện với ánh mắt hút hồn kia, bất giác nuốt vài ngụm nước bọt.

“Tôi dẫn cô tới đây, chỉ là không muốn nhìn thấy anh ta quấn mãi không bỏ với cô thôi. Xin lỗi.

Nói xin lỗi là bởi vì vừa rồi đi quá nhanh, không để ý đến cô.

Thẩm Như Ý cảm giác một hơi nóng xông lên đầu, thật không biết Quý Nhược Tùng kia làm thế nào, sao chỉ nói tùy tiện hai câu đã khiến cô không ngăn được.

Cô vội vàng cúi đầu, “Em biết, không cần nói xin lỗi em. . .

"

Quý Nhược Tùng thấy được vành tai cô hồng lên, không khỏi cảnh giác. Nhưng sau đó lại nghĩ tới gì đó, giọng nói hơi lạnh đi một ít, “Nhưng lời Cố Hứa Ngôn nói có ý gì? Cô gọi anh ta là anh?”

Thẩm Như Ý điên cuồng lắc đầu, “Không phải. . . Đúng. . . Ai da, em có gọi là anh, nhưng không phải thật lòng muốn gọi như thế! Em chỉ là muốn giả vờ ra vẻ thích anh ta để dọa anh ta bỏ chạy, không nghĩ tới. . .

Vừa nói, vẻ mặt Thẩm Như Ý đầy quẫn bách.

Quý Nhược Tùng biết, lại không nói gì, chỉ mím chặt môi thể hiện tâm trạng của anh.

Thẩm Như Ý giải thích xong, trong lòng thoải mái không ít, vừa được nước đứng lên, xích lại gần bên cạnh anh, “Làm sao vậy, anh mất hứng?”

Quý Nhược Tùng không lên tiếng.

Thẩm Như Ý cười lên, dán tới bả vai anh, “Em đã nói rồi em không hề thật lòng, nếu không, em cũng gọi anh một tiếng anh?"

Quý Nhược Tùng cuối cùng cũng có phản ứng, “Cô. . . Là nghiêm túc?"

Trong lúc nhất thời Thẩm Như Ý không phản ứng kịp, gọi anh nhưng lại là thật lòng, cái gì mà giả vờ thật lòng. . .

Nhìn gương mặt nghiêm trọng của Quý Nhược Tùng, Thẩm Như Ý mới hiểu ra.

Lại không thể nói thẳng sao?

Thẩm Như Ý tỏ vẻ do dự, nhìn Quý Nhược Tùng biểu cảm càng ngày càng không tốt, thổi phù một tiếng rồi bật cười, “Dĩ nhiên là nghiêm túc, nếu không em đi theo anh làm gì?”

Quý Nhược Tùng nhìn cô một hồi lâu, đôi môi khép mở nhiều lần, quyết định hỏi: “Cô. . . Thích tôi?"

Thẩm Như Ý hỏi ngược lại: “Anh, anh thích em sao?"

Đôi mắt hạnh to tròn của cô lóe lên vẻ vui thích, chớp mắt cũng không chớp nhìn chằm chằm anh, nhìn đến mức khiến trong lòng anh không bình tĩnh nổi

“Thích.

Hai giọng nói chồng lên nhau.

Quý Nhược Tùng ngẩn ra, trong mắt là gương mặt cô cười lộ ra lúm đồng tiền như hoa.

Lúc hai người lúc trở về đã gần đến trưa, đương nhiên đều bị Đại đội trưởng phê bình một hồi.

Thẩm Như Ý khôn khéo mỉm cười dẻo miệng nói chuyện, chưa đến mấy câu liền khiến giọng nói của Đại đội trưởng hoãn hòa hơn một chút.

“Được rồi. Hai người nha, yêu nhau thì được, nhưng mà phải chú ý không thể quên làm việc, không thể bỏ công việc sang một bên không quan tâm được.

Đại đội trưởng biết Thẩm Như Ý theo đuổi Quý Nhược Tùng trước, bây giờ nhìn hai người này tám phần đã tốt hơn rồi. Mà lời vừa nói ra, thấy Quý Nhược Tùng không hề phản bác, ông ấy càng thêm xác định.

Chỉ là. . . Nhìn Quý Nhược Tùng quần áo cũ kỹ, lại nhìn Thẩm Như Ý trên người toàn quần áo chất liệu vải, không biết hai người có sự khác xa như vậy có thể ở bên nhau bao lâu.

Ánh mắt dò xét kia Quý Nhược Tùng không thể không thấy quen thuộc hơn, anh vốn đã quen, nhưng lần này lại có cảm giác chua sót.

“Cháu bảo đảm sẽ không bỏ qua nhiệm vụ của mình lần nào nữa! Đại đội trưởng chú cứ yên tâm!

"

Thẩm Như Ý vội vàng đáp, thấy Đại đội trưởng gật đầu, lập tức mang theo Quý Nhược Tùng đi.

Quý Xảo Vân ngoan ngoãn chờ dưới tán cây, thấy hai người rốt cuộc đã xuất hiện, ánh mắt sáng lên, ra sức vẫy tay, “Anh, chị Như Ý!

Thẩm Như Ý cười híp mắt xoa đầu cô.

Quý Xảo Vân mặt đầy ngây thơ, “Chị Như Ý, sao tới trưa rồi mà em cũng không nhìn thấy hai người, hai người đi làm cái gì vậy?”

Quý Nhược Tùng khụ một tiếng, “Trẻ con đừng để ý nhiều như vậy.

"

“Hừ, anh, anh đây là. . .

đang kỳ thị trẻ con! Là nói chị Như Ý sao?”

Con ngươi Quý Xảo Vân đang xoay quanh giữa hai người, vỗ tay một cái, “A, em biết rồi! Có phải buổi sáng hai người có phải hẹn với nhau hay không!

Thẩm Như Ý bật cười, Quý Xảo Vân vốn là người biết ăn nói, dạy cô bé học chữ thuộc lòng thơ xong đầu óc cô bé càng nhanh nhạy.

Hai người chưa lên tiếng đáp lại, cũng chưa kịp phản bác, Quý Xảo Vân cũng biết chính mình đã đoán đúng, “Quá tốt rồi! Chị Như Ý, có phải chị làm chị dâu của em hay không?”

Quý Xảo Vân kích động, giọng nói hơi lớn, Quý Nhược Tùng lập tức ngăn cô bé lại.

Trong lòng anh vẫn còn băn khoăn, đừng nói trước đó Đại đội trưởng nhìn hai người là có ý đấy nha.