Sau Khi Bị Đọc Tâm Cứu Vớt Cả Nhà Não Yêu Đương [70](Dịch)

Sau Khi Bị Đọc Tâm Cứu Vớt Cả Nhà Não Yêu Đương [70](Dịch)

Cập nhật: 30/07/2024
Tác giả: Thán Tiêm Duy
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 229
Đánh giá:                        
Xuyên Không
Hiện Đại
Điền Văn
     
     

Canh không thành vấn đề, nhưng mà gạo trong nồi này, sao giống như nhiều hơn vậy?

Cứ như là bà ấy bỏ gấp hai gấp ba lần!

Bà cụ Thẩm không thôi kêu than, nghe đau lòng không thôi.

Bà ấy cũng đau lòng không thôi. Hôm nay Tráng Tráng bị ốm, bác sĩ nói trước buổi tối chỉ uống một chén canh loãng, mà chi thứ hai lại đi đến nhà mẹ đẻ của Tưởng Hồng, buổi tối cũng không ăn cơm ở nhà.

Bà cụ Thẩm càng nghĩ càng đau lòng, nhưng chỗ cháo gạo này —— hiện tại đã là gạo cháo, đã nấu xong rồi, bà cụ có tiếc đi chăng nữa cũng không thể vớt gạo ra!

Mà Cố Hứa Thiến lại đứng ở đây nhìn, bà cụ Thẩm không có cách nào nói gì, chỉ có thể trút bỏ cơn giận lên trên người Kiều Mỹ Linh.

Bà cụ kéo lỗ tai Kiều Mỹ Linh một cái, hung dữ chọc lên trên ót bóng loáng của bà ấy mấy cái, vừa chọc vừa mắng: “Cái đồ phá của! Thật vất vả mới cho mày phụ trách nấu ăn một lần, mày lại cứ như vậy hoang phí đồ ăn! Mày tính chọc tao tức chết hả! Ai da mày thật là —— ”

Cố Hứa Thiến không rõ nguyên do, không hiểu tại sao bà cụ Thẩm đột nhiên làm khó dễ, rõ ràng nồi cháo nấu thơm phức như thế, ban đầu cô ta thấy bên trong quá ít gạo, còn tự bỏ thêm mấy muỗng vào, đợi lát nữa ăn mới đã.

Đầu óc cô ta không nghĩ tới, vốn cũng không muốn dính vào chuyện giữa mẹ chồng nàng dâu, nhưng nhìn thấy Kiều Mỹ Linh bị bà cụ Thẩm vừa mắng vừa đánh, lại nghĩ tới kế hoạch của mình, lập tức tiến lên một bước, gọi bà cụ Thẩm lại:

“Này, bà làm gì vậy, sao lại ra tay đánh người? Tôi thấy dì Kiều có làm cái gì không tốt đâu.

"

Bà cụ Thẩm bị cô ta hô ngừng, trong lòng oán hận, nhưng không thể nói lời khó nghe, chỉ đè cơn giận xuống rồi nói: “Cô Cố, cô xem xem nồi cháo này bỏ vào bao nhiêu gạo! Nhà ai nấu cháo lại bỏ nhiều gạo như vậy chứ? Tôi vất vả nhường việc nấu cơm này cho nó làm một lần, mà nó lại làm như vậy, bảo tôi làm sao có thể không tức được chứ!

Bấy giờ Cố Hứa Thiến mới hiểu ý của bà cụ Thẩm, khẽ xùy một tiếng, “Chỉ như vậy? Không phải chỉ là chút gạo thôi sao, có cái gì ghê gớm, hơn nữa, cũng không phải là dì Kiều bỏ, là tôi bỏ.

Kiều Mỹ Linh cùng với bà cụ Thẩm đều là sửng sốt mất một lúc. Cô ta bỏ?

Kiều Mỹ Linh suy nghĩ một chút liền biết, đoán chừng là lúc cô ta trông nồi đã bỏ vào.

Nhưng bà cụ Thẩm không biết, lập tức cho là Kiều Mỹ Linh lười biếng, lại để việc này cho một người ngoài làm!

Bà cụ lại đánh lên trên cánh tay của Kiều Mỹ Linh một cái, tiếng kêu chói tai đến mức Cố Hứa Thiến bất giác run một cái, nghe như vậy cũng biết xuống tay rất ác rồi?

“Được lắm, bảo mày nấu cơm, này lại còn lười biếng, để cô Cố làm! Người ta chẳng qua chỉ ở đây, cũng không phải tới làm công cho mày, mày lại không biết xấu hổ để cho người ta làm việc!

Kiều Mỹ Linh há mồm muốn nói gì đó, nhưng trong lúc nhất thời lại không biết nên giải thích như thế nào. Bà ấy nên nói thế nào đây? Nếu là đem nói hết ngọn ngành câu chuyện ra, bà cụ Thẩm cũng sẽ nói bà ấy không có đầu óc, cũng sẽ không hướng mũi nhọn về phía Cố Hứa Thiến.

Cho dù thế nào, người bị chửi cuối cùng vẫn là bà ấy.

Vì vậy Kiều Mỹ Linh lại im lặng.

Cố Hứa Thiến nhìn, trong lòng không khỏi khinh thường, Kiều Mỹ Linh này không khóc không nháo, thật là cục bột có thể tùy tiện nhào nặn, cô ta thật sự xem thường, cũng không nổi lòng thương hại, nhưng trên mặt vẫn làm ra vẻ thương hại.

“Là tôi muốn làm, không cần mắng dì Kiều! Chỉ cho thêm chút gạo mà thôi, coi như là tôi muốn ăn đi.

Bàn tay bà cụ Thẩm nâng lên ngừng giữa không trung, suy nghĩ một chút, lúc ấy Cố Hứa Thiến đã đưa cho bà cụ tiền thuê cùng với tiền ăn uống, cuối cùng vẫn ngượng ngùng để tay xuống.

“Được rồi, nghe theo cô Cố —— Kiều Mỹ Linh, mày cút ra ngoài mau, đừng ở chỗ này chướng mắt!

Bà cụ Thẩm trừng bà ấy một cái, không nói thêm gì nữa, nhưng Kiều Mỹ Linh lại biết ý của bà cụ là muốn tính sổ mình sau.

Cố Hứa Thiến với Kiều Mỹ Linh cùng nhau đi từ phòng bếp ra, cô ta cảm thấy lần này mình làm cực kỳ tốt, kịp thời ngăn bà cụ Thẩm độc ác lại, chắc chắn Kiều Mỹ Linh cảm thấy cô ta là một cô con dâu rất hiểu chuyện.

Cô ta cười cười với Kiều Mỹ Linh, nhưng có thể nhìn ra nụ cười trên mặt đối phương rất là miễn cưỡng.

Trong lòng Cố Hứa Thiến phi một tiếng, sao cả ngày toàn là vẻ mặt ăn quả đắng vậy!

Thẩm Như Ý làm việc cả một buổi chiều vừa giúp đỡ sửa chữa vừa khuân đồ, lúc này rốt cuộc cũng rảnh rỗi, cô vừa ra khỏi cửa liền thấy cảnh tượng như này.

Cố Hứa Thiến không bám theo anh cô nữa, mà lúc này lại theo sát bên người mẹ cô làm gì?

Cố Hứa Thiến vốn là không muốn tiếp tục ở nơi này bán rẻ tiếng cười với Kiều Mỹ Linh làm gì, vừa thấy Thẩm Như Ý tới, vội chào hỏi Kiều Mỹ Linh sau đó lập tức rời đi.

Thẩm Như Ý đi qua, bất ngờ thấy trên cánh tay Kiều Mỹ Linh chỗ nào cũng bị sưng đỏ.

“Mẹ! Có chuyện gì vậy?”

Cô kéo cánh tay Kiều Mỹ Linh, ánh mắt vội vàng, nhìn kỹ càng, không dám đụng vào mấy vết thương kia, nhưng có thể nhìn ra được đây không phải bị xước da, mà là bị người ta đánh.

Kiều Mỹ Linh rụt cánh tay lại, không đáp lại, có chút không biết làm sao, vốn là dự định thừa dịp bọn nhỏ không nhìn thấy vào trong phòng thay sang bộ áo dài tay để che một chút, nhưng là không nghĩ tới đã bị Thẩm Như Ý nhìn thấy.