Sau Khi Bị Đọc Tâm Cứu Vớt Cả Nhà Não Yêu Đương [70](Dịch)

Sau Khi Bị Đọc Tâm Cứu Vớt Cả Nhà Não Yêu Đương [70](Dịch)

Cập nhật: 30/07/2024
Tác giả: Thán Tiêm Duy
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 229
Đánh giá:                        
Xuyên Không
Hiện Đại
Điền Văn
     
     

Kiều Mỹ Linh ấp úng, một hồi lâu vẫn không nói ra nguyên do.

Thẩm Như Ý vừa vội vừa tức, nghĩ đến Cố Hứa Thiến vừa mới rời đi, giọng điệu không tốt lắm: “Có phải Cố Hứa Thiến làm hay không?”

“Không phải không phải, cái này không liên quan tới cô Cố. . .

“Không phải Cố Hứa Thiến làm, vậy mẹ nói cho con biết là đã xảy ra chuyện gì?”

Thẩm Như Ý cũng rất bất đắc dĩ, địa vị của Kiều Mỹ Linh tại cái nhà này, chính là con kiến qua đường —— người người đều có thể giẫm một cái.

Bản thân Kiều Mỹ Linh lại cảm thấy không sao cả, dù sao bà cụ Thẩm là mẹ chồng của bà ấy, quản giáo con dâu mình là chuyện thường tình, bà ấy đã quen từ lâu.

Cái bà ấy không quen chính là, Như Ý lúc này có sự khác biệt lớn so với lúc vừa tới lúc.

[Mẹ cô làm tôi vội muốn chết, nhưng mà tôi thấy bà ấy sống chết không muốn nói, xem ra là bị bà cụ Thẩm đánh, dù sao trong đầu mẹ cô đều là tư tưởng cũ, mẹ chồng là trời, có thể khiến cho bà ấy cung kính như thế không phải ba cô thì chính là bà nội của cô, ba cô còn chưa quay về, vậy thì là bà nội cô làm.

]

Kiều Mỹ Linh á khẩu không trả lời được, lời nói này mặc dù có hơi chói tai, nhưng lại không hề sai.

Thẩm Như Ý mím môi không nói, khuôn mặt vẫn luôn treo nụ cười lúc trước bây giờ lại nghiêm túc rất giống như có chuyện gì đó. Kiều Mỹ Linh chần chừ.

Một lúc lâu sau, Thẩm Như Ý mới thở dài nói: “Mẹ, mẹ không muốn nói thì thôi.

Kiều Mỹ Linh vừa nhẹ nhàng thở ra, nhưng lại nghe Thẩm Như Ý nói tiếp: “Nhưng mà mẹ không nói con cũng đoán được. Con biết là bà nội lại đánh mẹ nữa —— ”

Cô còn chưa nói xong, Kiều Mỹ Linh đã vội vàng lôi kéo cô, bối rối nhìn quanh một phen mới thấp giọng nói: “Như Ý, đừng nói! Nếu như để bà nội con nghe được, bà cụ lại tức giận tiếp.

Thẩm Như Ý há hốc mồm, cực kỳ bất đắc dĩ, nhưng nhìn vẻ mặt lo lắng của Kiều Mỹ Linh, đành phải kéo bà ấy vào phòng.

“A, không phải con với chị hai con ở chung một phòng sao? Hướng này —— ”

Kiều Mỹ Linh đi theo Thẩm Như Ý, phát hiện hướng đi không đúng, vừa mới mở miệng hỏi liền thấy một căn phòng rực rỡ hẳn lên.

Vách tường và trần nhà đều được quét vôi, những chỗ loang lổ trước kia đã được che lại, thay vào đó là mặt tường bóng loáng trắng toát. Mà chiếc bàn gỗ nhỏ Thẩm Quế quý trọng vốn nên đặt ở trong phòng của cô ấy bây giờ cũng đã được chuyển qua đây, đặt ở dưới cửa sổ vừa mới đóng lại khung cửa, ánh hoàng hôn vàng rực xuyên qua cửa kính chiếu lên trên mặt bàn. Trong góc phòng đặt hòm đồ của Thẩm Như Ý và Thẩm Quế, phía trên đậy một lớp vải hoa màu hồng nhạt.

Giường trong phòng cũng biến thành hai cái, một cái trong đó màu sắc vô cùng mới, rõ ràng là vừa làm ra.

Kiều Mỹ Linh nhìn đến ngây người, mãi cho đến khi bị Thẩm Như Ý kéo ngồi ở trên giường mới khôi phục lại tinh thần.

“Như Ý, căn phòng này của con là. . .

Thẩm Như Ý cười một tiếng, “Con nhờ anh cả sửa lại một chút. Đúng rồi, quên không nói, phòng của hai chị em bọn con bây giờ đổi thành Thẩm Nghênh Đào ở, cô ta chủ động nói muốn đổi phòng với con, con nghĩ dù sao con với chị hai ở trong căn phòng như vậy quá nhỏ, liền đồng ý đổi phòng với cô ta.

[Kí chủ, cô nói thật nhẹ nhàng, Thẩm Nghênh Đào muốn đổi chỉ là vì để cô ăn quả đắng mà thôi.

]

‘Dù sao cũng là cô con gái mẹ nuôi hơn chục năm, cô ta làm như thế với tôi, tôi nói ra không phải sẽ làm tổn thương trái tim của mẹ sao?’

Miệng Kiều Mỹ Linh khô khốc, chỉ cảm thấy trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Mấy ngày Nghênh Đào trở về, không thường xuyên tiếp xúc với bà ấy, cho dù gặp mặt cũng chỉ lạnh nhạt gọi một tiếng, mặc dù là chuyện đương nhiên nhưng mỗi lần như thế bà ấy đều sẽ sa sút một chút.

Nhưng bây giờ Thẩm Như Ý vì không muốn bà ấy khổ sở, bị Thẩm Nghênh Đào bắt nạt cũng không nói ra miệng.

Có phải bà ấy quá ít chú ý tới cô con gái ruột này của mình rồi hay không?

Nghĩ vậy, Thẩm Như Ý đã nói tiếp: “Mẹ, mẹ trông căn phòng này của con thế nào? Có phải bố trí rất đẹp hay không?”

Kiều Mỹ Linh lấy lại tinh thần, gật đầu mỉm cười, “Đúng là không tệ, chỉ là phòng lớn đồ ít, có vẻ hơi trống rỗng. Mẹ thấy con và A Quế, ngay cả một ngăn tủ cũng không có, hôm nào bảo anh con làm cho hai đứa một cái.

Mặc dù Thẩm Như Ý cũng muốn làm một cái tủ quần áo, nhưng nếu bây giờ mà làm, bà cụ Thẩm lại lải nhải một phen. Mặc dù ở nhà họ Thẩm một khoảng thời gian, nhưng ngoại trừ bà cụ Thẩm, cả nhà chi thứ hai ra vẻ thật giống như cả cái nhà này đều là của bọn họ, chi thứ nhất chỉ là ăn nhờ ở đậu.

“Mẹ, không nói cái này. Con kéo mẹ vào đây, là muốn hỏi suy nghĩ của mẹ một chút.

“Nghĩa là sao?”

“Mẹ ở nhà họ Thẩm vui vẻ sao?”

Kiều Mỹ Linh sửng sốt, vui vẻ không sung sướng không, từ trước đến giờ bà ấy chưa từng tự hỏi qua, dù sao điều bà ấy quan tâm, bên trên có ba Thẩm bà cụ Thẩm, dưới có ba đứa nhỏ.

Bà ấy do dự mấy giây mới mở miệng: “Cái này. . . Mẹ không biết.

Thẩm Như Ý kéo cánh tay của bà ấy qua, nhìn về phía vết thương kia, “Bị thương như này mẹ cũng đã quen, còn có thể nói là vui vẻ sao? Mẹ, con biết mẹ luôn luôn cảm thấy xuất giá tòng phu (lấy chồng theo chồng), nhưng bây giờ thời đại đã khác, mẹ cũng không cần phải chuyện gì cũng nhẫn nhịn như trước kia.

Kiều Mỹ Linh bị cầm tay có chút run rẩy, bà ấy nhếch môi, thật lâu sau mới thở dài một tiếng.

“Như Ý, mẹ không nên nói những thứ này với con. Nhưng lúc mẹ còn trẻ, gả đến nhà họ Thẩm là nghe theo trưởng bối trong nhà, lúc ba con còn trẻ cũng tuấn tú lịch sự, đương nhiên mẹ cũng vừa ý. Bước vào cửa nhà họ Thẩm, cuộc sống của mẹ đơn giản chính là như những người vợ bình thường khác. . . Bây giờ, thực ra cũng không có gì khác biệt quá lớn, chỉ ngoại trừ ba con. . . Ông ta như bây giờ cũng là vì trong lòng buồn bực, mẹ không muốn trách ông ta. . .

[Ba Thẩm lúc còn trẻ không phải như này sao? Lẽ nào là vì suốt ngày bị chi thứ hai chèn ép nên tính khí mới trở nên nóng nảy? Tôi thấy ấy, thực ra lúc ông ta còn trẻ cũng không kém với bây giờ bao nhiêu, có điều lúc đó là làm ra vẻ, bây giờ già rồi không muốn giả vờ nữa mà thôi.

]

‘Khéo léo chút, tôi cũng không thể nói như vậy với mẹ tôi, tôi sợ làm bà ấy tổn thương.

Đôi môi Kiều Mỹ Linh mấp máy mấy lần, nhưng vẫn ngậm miệng lại.

Thẩm Như Ý vắt hết óc tìm lời để nói, thế nhưng không thể nói rõ, đành phải thay một góc độ khác, “Mẹ, mẹ yếu bọn họ thì mạnh!

Cô đứng lên, học bà cụ Thẩm, chống nạnh, “Nếu con là bà nội, con nhàn rỗi không có chuyện gì kiếm chuyện mắng mẹ, thì mẹ sẽ làm thế nào?”

Ánh mắt Kiều Mỹ Linh hơi đỏ lên, do do dự dự, “Mẹ sẽ tránh đi?”

“Không được, mẹ phải mắng lại!

Kiều Mỹ Linh thừ người ra trong chớp mắt, dưới ánh mắt sáng ngời của Thẩm Như Ý chậm rãi gật đầu.