Sau Khi Bị Đọc Tâm Cứu Vớt Cả Nhà Não Yêu Đương [70](Dịch)

Sau Khi Bị Đọc Tâm Cứu Vớt Cả Nhà Não Yêu Đương [70](Dịch)

Cập nhật: 30/07/2024
Tác giả: Thán Tiêm Duy
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 229
Đánh giá:                        
Xuyên Không
Hiện Đại
Điền Văn
  
  

“Vậy nếu ba con, uống rượu lại muốn đánh mẹ, mẹ sẽ làm thế nào?”

“. . .

Kiều Mỹ Linh cạn lời, bà ấy không biết phải làm sao, bọn họ là vợ chồng, bà ấy còn muốn hầu hạ ba Thẩm say rượu, hai người còn ở chung một phòng, dù thế nào bà ấy cũng không tránh được.

Thẩm Như Ý tỏ vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Ông ta đánh mẹ, mẹ phải chạy, có cơ hội thì đánh lại!

Kiều Mỹ Linh trừng to mắt, “Đánh, đánh lại?”

Thẩm Như Ý giơ quả đấm gật đầu: “Đánh lại —— chẳng qua là dưới tình huống ông ta không tỉnh táo, mẹ không phát hiện ra sao? Sau khi ông ta uống nhiều xong sẽ trở nên cực kỳ vụng về. Chỉ là những thứ này đều không phải là điều quan trọng nhất, quan trọng nhất là mẹ phải bảo đảm an toàn của mình trước.

Lời nói đại bất hiếu này của cô khiến Kiều Mỹ Linh tiêu hóa một lúc lâu.

Thừa dịp Kiều Mỹ Linh cúi thấp đầu tự hỏi, Thẩm Như Ý lại không chút để ý nói: “Những thứ này đều vô cùng phiền phức, nhưng có một cách có thể một lần vất vả suốt đời nhàn nhã.

Kiều Mỹ Linh ngẩng đầu, “Cách gì?"

“Ly hôn với ba.

"

“Ly, ly hôn?"

Kiều Mỹ Linh cả kinh mồm miệng đều không lưu loát, run lên hồi lâu mới thốt ra được hai chữ.

“Cái này, sao có thể được. . . Nào có ai ly hôn chứ? Chúng ta là người một nhà, ly hôn sao có thể đoàn tụ. . . Còn bị người ta nói xấu sau lưng nữa. . .

Kiều Mỹ Linh nói liên miên, nói xong lời cuối cùng đến chính mình cũng không biết bản thân đang nói cái gì, đầu óc cũng ngây ngô.

[Có phải ý kiến này của cô đối với bà ấy vẫn còn hơi quá vượt mức quy định rồi hay không?]

‘Vượt mức quy định cái gì chứ, không phải không bao lâu nữa thì cải cách rồi, làn sóng thể nào cũng sẽ thổi tới nông thôn. Hơn nữa, không ly hôn về sau càng có nhiều đau khổ.

Cuộc đối thoại của bọn họ đã kéo tâm tư của Kiều Mỹ Linh quay về, bà ấy cứ như vậy nghe, mặc dù không hiểu cải cách là cái gì, cũng chầm chậm yên tĩnh xuống.

Thẩm Như Ý hồi lâu không nói gì tiếp, chỉ là nghĩ muốn để Kiều Mỹ Linh tự suy nghĩ một chút. Cô không thể ép quá chặt.

Mà Thẩm Như Ý cũng không hề nghĩ có thể làm Kiều Mỹ Linh tiếp nhận ngay lập tức, một người có tư tưởng thâm căn cố đế làm sao có thể trong một đêm liền thay đổi được.

Cô nhẹ nhàng mở miệng: “Mẹ, đi ăn cơm trước đi, con nói với mẹ những lời này, mẹ có thể tự suy xét một chút.

Cô vừa mới nói xong, thì bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào.

Theo lý thuyết tối nay trong nhà không có mấy người, nhưng Thẩm Như Ý vừa đi ra ngoài thì thấy mấy người đang tập trung lại ở trong sảnh.

Người bị vây quanh ở trung tâm rõ ràng là hai người ba Thẩm.

Thấy Thẩm Như Ý và Kiều Mỹ Linh một trước một sau đi đến, Tô Tuyết mặt đầy tức giận ngay lập tức hô lên: “Cô! Cô xem chồng cô đã làm chuyện tốt gì này!

"

Mấy người tản ra, lúc này Thẩm Như Ý mới thấy rõ ràng trên mặt Thẩm Lập Quốc bị tím xanh một mảng!

Mà ba Thẩm ở bên cạnh lại tỏ vẻ không phục, nhưng nhìn kỹ cũng có thể nhìn ra trên mặt cũng có hơi đỏ, nếu không phải là bị Thẩm Thụ và Thẩm Quế giữ chặt, cả người đã muốn nhào lên trên người Thẩm Lập Quốc.

Bà cụ Thẩm giữ lấy ống tay áo của Tô Tuyết khuôn mặt tươi cười, “Bà Tô, cô gọi nó thì có thể làm được cái gì, nó không quản được đâu.

Tô Tuyết nghe xong, nhanh chóng dò xét Kiều Mỹ Linh một chút, thân hình gầy gò, bộ dạng lại khúm núm, nhìn đẹp lại không có tác dụng gì, ngay cả người đàn ông của mình cũng không quản được.

Bà ấy hất đầu, nhìn về phía bà cụ Thẩm, “Được, vậy bà là mẹ ông ta, bà quản đi! Bà nói xem, chồng tôi muốn đưa những thứ này cho Nghênh Đào, ông ta lập tức đòi giành lấy, chúng tôi không cho ông ta lại còn đòi đánh người! Nếu hôm nay bà không cho tôi lời giải thích, cẩn thận tôi đi báo cảnh sát!

Con ngươi bà cụ Thẩm đảo một vòng, “Cô nhìn mặt thằng cả nhà tôi đi, nó cũng bị ông Thẩm đánh mà! Cũng không phải nó đơn phương đánh người, cô muốn báo cảnh sát thì báo đi, cảnh sát đến sẽ bắt cả hai người về!

"

Tô Tuyết quả thực chưa từng gặp qua người nào không biết xấu hổ như thế! Bà ta tức đến mức ngay cả lời cũng nói không nên lời.

“Mấy người đừng ồn ào nữa, con thấy đều là hiểu lầm. Mẹ, mẹ đừng tức giận, lau mặt cho ba trước đi.

Thẩm Nghênh Đào vội đứng ra, nói với Tô Tuyết.

Cố Hứa Thiến nhìn thấy kịch hay, cảm thấy còn chưa xem đủ đã bị Thẩm Nghênh Đào hô ngừng, không vừa lòng hừ một tiếng.

Tô Tuyết hít một hơi thật sâu, đỡ Thẩm Lập Quốc, một tay cầm gà quay mới mua từ trong huyện về ý định rời khỏi.

“Này này, cô bỏ đồ của mình lại đây.

"

Tô Tuyết sắp bị bà cụ này chọc cho tức đến bật cười! Hiện tại đã nháo thành như vậy, đây cũng là đồ bà ta mua cho con gái mình, mà bà cụ đáng chết này lại không biết xấu hổ mở miệng bảo bà ta để đồ lại?