Những ngày sau đó Úc Tinh Ngữ bắt đầu tự giác thực hiện các bài vận động phục hồi chức năng, cũng chủ động phối hợp ăn các thực phẩm bổ sung dinh dưỡng.
Thời gian còn lại hầu hết cô đều ở bên cạnh bé con.
Con nhóc hay khóc quấy vào ban đêm, để Úc Tinh Ngữ có thể ngủ ngon, đêm đến đều là Cố Tự Bắc chăm con, ban ngày cô cũng sẽ chơi với con một lúc nhưng cũng chỉ có thể cho bé con uống sữa bằng bình và bế cô bé chơi, những việc còn lại đều do Cố Tự Bắc tự mình lo liệu.
Mới đây thôi mà đứa nhỏ đã được một trăm ngày, hôm tổ chức tiệc trăm ngày, Úc Tinh Ngữ đã nhờ Cố Tự Bắc làm một bữa ăn phong phú. Mà lúc này bé con đã biết nắm đồ vật, lúc ba mẹ đang tổ chức tiệc trăm ngày cho mình thì cô bé ngồi trong xe đẩy của trẻ em, ngước đôi mắt long lanh lên nhìn họ, cô bé tỏ vẻ nếu không cho con ăn thì con sẽ khóc đấy.
Úc Tinh Ngữ chấm một chút bánh lên miệng cô bé, con nhóc lập tức hăng hái lè lưỡi liếm, liếm xong lại muốn ăn thêm nữa. Nhưng mà Úc Tinh Ngữ không dám cho nhóc con ăn quá nhiều, chỉ là cô bé đã nếm được vị ngọt thì sao có thể chịu để yên, cô bé lập tức bĩu môi, cánh tay nhỏ nhắn giơ ra muốn nắm lấy áo của mẹ nhưng mẹ không cho ăn nữa.
Bé con không vui chút nào, nằng nặc đòi ăn, liên tục với tay về phía mẹ.
Con nhóc ham ăn này, nếu không phải còn chưa biết đi thì chắc cô bé đã lao vào để cướp đồ ăn rồi.
Úc Tinh Ngữ không biết phải làm sao, chỉ có thể xin sự giúp đỡ từ Cố Tự Bắc.
Cố Tự Bắc đã ăn xong rồi, thấy ánh mắt cầu cứu của cô anh chỉ cảm thấy buồn cười, anh nhanh chóng bế cô bé lên rồi đưa bé ra ngoài.
“Tôi đưa con bé ra ngoài dạo một lúc.
”
Giờ đang là chạng vạng, mùa hè thời tiết nóng nực rất thích hợp để ra ngoài đi dạo.
Con nhóc được ra ngoài hóng gió thì rất vui, lập tức quên mất chuyện mẹ không cho mình ăn đồ ngon mà hớn hở đi chơi với ba.
Sau khi đi dạo một vòng ở vườn hoa, Cố Tự Bắc định quay về thì gặp được mẹ của cậu bạn nhỏ Lạc Tiêu Ngộ, nhà bọn họ cũng sống ở gần đây nên mẹ của Lạc Tiêu Ngộ hay dắt cậu bé ra ngoài chơi. Cô ấy muốn có một cô con gái nhưng cuối cùng lại sinh được một cậu con trai, nên khi thấy bé gái nhà người khác thì rất ngưỡng mộ, nhất là những bé ngoan như Úc Tiểu Mễ.
Nhìn thấy bọn họ từ đằng xa, Thẩm Nghi Nhã lập tức bước đến gọi: “Ba Tiểu Mễ đấy à!
”
Cố Tự Bắc đưa con gái ra ngoài, đứng ở cửa trò chuyện với mẹ của Lạc Tiêu Ngộ, nghe được bạn nhỏ giận dỗi vì không được ăn bánh kem, Thẩm Nghi Nhã không nhịn được cười: “Còn bé xíu thế này mà đã thích ăn đồ ngọt rồi à? Vậy sau này không phải sẽ ngọt chết người sao!
”
Úc Tiểu Mễ không hiểu mẹ của người bạn nhỏ kia đang nói gì, đôi mắt to tròn đen láy lúng liếng nhìn về phía người bạn nhỏ, cô bé cho tay vào miệng cắn, rõ ràng là cảm thấy rất tò mò về người bạn nhỏ này.