Thấy dáng vẻ nghiêm túc của con bé, Thẩm Nghi Nhã chỉ thấy buồn cười hơn: “Tiểu Mễ còn nhớ anh Tiêu Ngộ nhà cô không?”
Mấy ngày trước bọn họ đã gặp mặt, nhưng mà cô bé còn nhỏ như vậy, không biết có nhớ không, nhưng rõ ràng cô bé nhìn rất chăm chú.
Lạc Tiêu Ngộ lớn hơn Úc Tiêu Mễ năm tháng, bây giờ cậu bé đã có thể bám vào đồ vật để đi được vài bước, có vẻ cậu bé còn nhớ Úc Tiểu Mễ, cậu bé cố gắng đứng dậy, giơ tay về phía bé: “Em… em…”
Cậu bạn nhỏ khá xinh đẹp, khuôn mặt tinh xảo hơn nhiều so với những bé trai khác, còn biết nói sớm, cậu bé mới được hơn tám tháng đã biết gọi ông bà ba mẹ.
Còn vì sao cậu bé biết từ em này bởi vì mấy hôm trước, trên đường về Thẩm Nghi Nhã liên tục nhắc đến em gái xinh xắn đáng yêu này. Hôm nay, lúc ra ngoài mẹ cậu bé còn nói không biết hôm nay có thể gặp lại em gái đáng yêu này hay không.
Nên cậu bé thông minh đã học được từ này.
Thẩm Nghi Nhã rất hài lòng với biểu hiện của con trai, Lạc Tiêu Ngộ tập đi hay tập nói đều rất nhanh, cả nhà từ già đến trẻ đều rất vui vẻ. Ngay cả ba chồng của cô ấy không quan tâm đến cô ấy bao giờ cũng rất thích Lạc Tiêu Ngộ, muốn cô ấy rảnh rỗi thì thường xuyên đưa nhóc con về nhà.
Giờ trong nhóm các bà mẹ, cô ấy rất hay được khen, điều này khiến lòng hư vinh của cô ấy được thỏa mãn.
Chắc là trẻ con có cách giao tiếp với nhau của riêng mình, Úc Tiêu Mễ nghe thấy anh trai nhỏ này gọi mình nên rất vui, cười khanh khách.
Úc Tinh Ngữ ăn xong, ra ngoài đi tìm hai ba con kia, sau khi tìm kiếm một lúc, phát hiện ra họ ở ngoài cửa, cô dừng chân lại.
Trạng thái bây giờ của cô đã khôi phục khá tốt, ăn uống được nhiều hơn, cũng không rụng tóc nữa, nhưng mà cô vẫn có chướng ngại về việc tiếp xúc với mọi người. Nếu không phải bác sĩ và y tá là những người bắt buộc phải tiếp xúc thì cô không muốn tiếp xúc với bất kỳ ai.
Cho nên Cố Tự Bác đưa cô bé ra ngoài, cô gần như không đi theo, khi họ không ở nhà, cô tự mình tập vật lý trị liệu.
Nhìn một lúc, thấy họ không có ý định quay lại, cô quay đầu lại vào nhà.
Thẩm Nghi Nhã rủ hai ba con cùng ra quảng trường chơi, bởi vì ở bên đó có rất nhiều trẻ con. Nhưng mà Cố Tự Bắc cảm thấy nếu đợi thêm lúc nữa, có khả năng Úc Tinh Ngữ sẽ ra ngoài tìm bọn họ cho nên đã từ chối.
Thẩm Nghi Nhã giơ cánh tay nhỏ của con trai lên cười nói: “Nếu em gái không đi thì Tiêu Ngộ chào em gái đi con.
”
Úc Tiểu Mễ mở to mắt nhìn.
Lạc Tiêu Ngộ vui vẻ vẫy cánh tay nhỏ mũm mĩm của mình về phía Úc Tiêu Mễ.
Cố Tự Bắc đưa đứa bé quay trở về, sau khi vào phòng ăn, nhìn thấy Úc Tinh Ngữ đang dọn dẹp bàn ăn, anh đặt bé con vào trong xe đẩy rồi giành lấy đĩa trong tay cô: “Để tôi làm.
”