Trên mặt Cố Tự Bắc lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Trước đây gần như cô không muốn ra khỏi cửa.
Giờ cứ thế ra ngoài liệu có tạo ra ảnh hưởng không tốt không?
Tay anh đặt trên tay vịn của ghế, anh hơi chần chừ: “Tôi sợ em đi ra ngoài sẽ không thoải mái, giờ đang đón năm mới, lượng người đi ngoài đường còn đông hơn bình thường gấp mấy lần.
”
Thực ra nếu không ai để ý đến cô thì Úc Tinh Ngữ cảm thấy vẫn được.
Đôi mắt của cô rất sáng: “Nhưng mà tôi muốn đưa con ra ngoài đi dạo một chút.
”
Ánh sáng nơi đáy mắt cô khiến Cố Tự Bắc không thể từ chối yêu cầu của cô. Anh nghĩ nếu cô đã quyết tâm như vậy, biết đâu có thể khắc phục được chướng ngại tâm lý.
“Vậy được rồi, đến lúc đó trên đường, nếu có gì không thoái thì em phải nói cho tôi biết, chúng ta quay về.
”
Úc Tinh Ngữ lập tức gật đầu: “Vâng.
”
Năm mới, cô muốn đưa bé cưng ra ngoài đi dạo.
Dù sao thì cô không thích không khí ăn tết nhưng chắc chắn bé con sẽ thích.
Cô còn nhớ rõ lúc mình còn nhỏ, cô cũng rất thích sự náo nhiệt mỗi khi tết về, cùng với những đồ trang trí rực rỡ.
Sau đó mấy hôm, Cố Tự Bắc lái xe đưa hai mẹ con ra ngoài.
Gần đến tết, quả thật bên ngoài vô cùng náo nhiệt, nơi nơi đều trang trí màu đỏ, trên đường lớn của thành phố cũng treo đèn lồng rất nhộn nhịp và phồn hoa.
Màn hình lớn ở quảng trường trung tâm thành phố đang chiếu những lời chúc phúc của các quan chức rồi minh tinh, bọn họ giơ chữ phúc lên tươi cười xán lạn, trên người mặc quần áo đỏ tràn ngập niềm vui.
Có vẻ cô bé rất thích nội dung trên màn hình lớn, nhóc con ngẩng cái đầu nhỏ lên nhìn chăm chú.
Hôm nay cô bé được mặc một chiếc áo khoác màu hồng nhạt, trên đầu đội chiếc mũ có đôi tai thỏ, nhìn qua giống như chú thỏ ngọc ở cạnh Hằng Nga trên cung trăng vậy.
Cố Tự Bắc ôm bé, trên người anh mặc một chiếc áo khoác màu đen, dáng người anh cao ráo, chân dài, mặc bộ quần áo này trên người trông anh rất đẹp trai.
Úc Tinh Ngữ mặc một chiếc áo lông vũ màu trắng, trên đầu đội một chiếc mũ dệt màu cà phê, nhìn thấy người đi người đến tấp nập chung quanh, cô thở hơi gấp, cô kéo khẩu trang lên giúp bản thân dễ chịu hơn chút.
Trước đó cô còn tưởng rằng sau khi bản thân tỉnh táo lại, cô sẽ có thể tiếp xúc được với mọi người như trước, nhưng mà cảm xúc tụt xuống thì dễ mà khôi phục lại rất khó khăn, cô càng không tiếp xúc với người ngoài thì càng sợ tiếp xúc hơn, càng sợ hãi phải tiếp xúc với mọi người thì càng không muốn gặp ai cả, cứ như thế tạo thành một vòng tuần hoàn luẩn quẩn.
Cô cũng muốn mình có thể bình thường như mọi người, có thể cùng bé cưng ra ngoài dạo phố, cùng nhau đến cửa hàng đồ chơi, đưa bé cùng nhau đi hít thở dưới ánh mặt trời, chạy nhảy cười đùa, nhưng mà để làm được điều này còn cả một quãng đường dài cần đi.