Đến tận bây giờ Úc Tinh Ngữ vẫn gọi Cố Tự Bắc thay tã cho con, cô cũng không biết tắm cho con mà toàn là Cố Tự Bắc làm, buổi tối cô bé vẫn ngủ với Cố Tự Bắc, Úc Tinh Ngữ từng ôm đứa nhỏ ngủ một lần nhưng đến nửa đêm bé lại quấy khóc, Cố Tự Bắc sợ con bé đánh thức cô nên lại ôm sang bên phòng mình.
Dù đã trấn an cô nhưng Cố Tự Bắc vẫn không chắc chắn lắm, anh lại gọi điện hỏi mấy chuyên gia về trẻ con, còn có bác sĩ có danh tiếng của khoa nhi, sau khi chắc chắn rằng có một số ít đứa bé khác cũng như thế này chứ không phải do xương cốt có vấn đề anh mới yên tâm.
Nhưng mà mấy ngày sau cô nhóc cũng không đứng lên lần nào nữa, lúc được bảy tháng thì số lần lảo đảo lắc lư đứng dậy của cô bé mới nhiều lên, bảy tháng rưỡi đã có thể vịn vào đồ vật để bước đi.
Tám tháng đã có thể tự mình đi được một hai bước.
Cố Tự Bắc sợ con bé có vấn đề nên đã đưa con đến bệnh viện làm kiểm tra sức khỏe, bé cưng dinh dưỡng đầy đủ, những mặt khác cũng không có vấn đề gì.
Lúc này đã sắp đến Tết.
Càng đến gần cuối năm bên ngoài nơi nào cũng mang không khí náo nhiệt và vui mừng.
Đây là năm đầu tiên Úc Tinh Ngữ có con, mấy năm trước cô không có cảm giác gì khi ăn tết ở thế giới này.
Bởi vì mỗi một lần ăn tết cô đều nhớ đến ba mẹ ở thế giới kia, xung quanh càng náo nhiệt, cô càng thêm nhớ người nhà, nhớ từng giây, từng phút ở bên ba mẹ. Ở thế giới kia, mỗi một lần ăn tết ba me sẽ tỉ mỉ chuẩn bị quà năm mới cho cô, còn có đủ loại quần áo xinh đẹp, cô là hòn ngọc quý được ba mẹ nâng niu trong lòng bàn tay, ba mẹ sẽ thỏa mãn với đủ yêu cầu khi cô năn nỉ, hơn nữa còn sợ cho cô không đủ nhiều.
Nỗi nhớ người thân luôn bao trùm lấy cô, cho nên với cô, cái tết nào ở thế giới này cũng không trọn vẹn. Bởi vì cô chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ của mình rồi trở về đoàn tụ với người nhà.
Những lúc nhớ người thân vô cùng, cô sẽ lấy giấy bút ra, phác họa lên giấy hình bóng người nhà của mình.
Nếu không phải có bé cưng, cô sẽ không thích nơi này.
Đương nhiên thật ra hiện tại cô cũng không thích lắm, chẳng qua bởi vì thế giới này có cô bé tồn tại nên rất nhiều nơi sáng bừng lên.
Cho nên Úc Tinh Ngữ nghĩ, năm nay cô sẽ chuẩn bị quà cho bé con của mình.
Cô nói chuyện này với Cố Tự Bắc.
Còn anh đang tra tư liệu bằng máy tính ở phòng đọc sách.
Trên màn hình là nhu cầu dinh dưỡng của trẻ con theo từng tháng tuổi, phòng đọc sách có bật điều hòa ấm áp, anh khoác bên ngoài một chiếc áo lông dê màu trắng gạo, nghe nói cô muốn chọn quà cho con, Cố Tự Bắc buông con chuột ra, cơ thể hơi ngửa ra sau. Dựa vào lưng ghế, anh nhìn cô nói: “Em muốn tặng quà cho con thì cứ mua ở trên mạng là được rồi.
”
Trong phòng đọc sách, ánh đèn màu vàng ấm áp, người đàn ông lẳng lặng nhìn cô, nét mặt ôn hòa và nhã nhặn.
Úc Tinh Ngữ lại có suy nghĩ khác: “Tôi tự đi chọn ở cửa hàng.
”