Nhưng mà bây giờ tự do là thứ mà Dư Thanh Yểu không cách nào với tới.
Nàng an ổn trong cuộc sống yên bình này, chỉ là lúc đối mặt với Lý Sách thì vẫn hơi lo lắng đôi chút.
Đặc biệt vào ban đêm.
Thực ra trong vườn có rất nhiều gian phòng, thế nhưng Dư Thanh Yểu không thể đề nghị chia phòng ngủ khác, tránh cho Lý Sách bảo nàng không có giác ngộ bản thân là Tần vương phi.
Ban ngày nàng tỉnh dậy còn có thể an phận thủ thường làm một người yên tĩnh, thế nhưng sau khi ngủ thì lại không theo nàng khống chế nữa.
Huống chi thỉnh thoảng nàng còn có thể rơi vào cơn ác mộng không cách nào tỉnh dậy được.
Mơ về cảnh tượng kiếp trước.
Một lần này, dường như trong mộng nàng có được ý thức của mình cho nên khi phụ thân ôm nàng lên xe ngựa, nàng khóc nghẹn không thôi.
Võ tướng vẻ mặt phong tình dùng bàn tay to lau mặt, hai mắt như có bụi bay vào mà cũng đỏ bừng lên, hắn nhìn Dư Thanh Y thò ra từ cửa sổ xe nói: “Niệm Niệm à, nương con xuất thân danh môn vọng tộc, nếu không phải vì ta… nếu không phải vì ta thì sẽ không phải chịu khổ nhiều năm như vậy. Biên cương khổ ải, không có lương y cũng không có danh được, màn trời chiếu đất… A Gia không muốn con lại phải chịu khổ như vậy, con đến Kim Lăng gả cho một gia đình tốt…”
Ta không đi!
Nếu nàng có thể lựa chọn, có thể lựa chọn ngay từ khi bắt đầu, nàng sẽ không đến Kim Lăng.
Nhưng cho dù là mơ thì nàng vẫn bị cưỡng ép lên đường.
Người phụ trách đưa nàng đến Kim Lăng chính là doanh vệ của A Gia, là bạn cùng chơi với nàng khi còn bé, Đào Diên.
Nàng liền cầu xin hắn: “Đào Diên… Ngươi giúp ta khuyên A Gia đi.
”
Đào Diên nhíu lại đôi mày rậm, dáng vẻ buồn bã mà không giúp được nhìn về phía nàng, chua xót nói: “Không được, cô nương à, ngươi nhất định phải đến Kim Lăng.
”
Nàng hét lên trong tuyệt vọng: “Đào Diên, đừng đưa ta đi.
”
“Đào Diên là ai?”
Dư Thanh Yểu bị một thanh âm bên tai đánh thức, từ từ mở mắt ra, bốn phía tối đen như mực không nhìn rõ được. Nàng nhận ra bản thân đang áp mặt lên chiếc gối tròn, vải gối còn thấm nước mắt của nàng, ẩm ướt phát lạnh.
Mà giọng nói dịu dàng của Lý Sách lại lần nữa bay qua gối tròn truyền vào trong tai.
Hắn hỏi Đào Diên là ai.
Hai tay Dư Thanh Yểu buồn bực ôm chặt lấy gối tròn, khàn giọng trả lời: “Đó là doanh vệ của A Gia.
”
Nói xong câu đó, đầu óc hỗn động của nàng bỗng thanh tỉnh hơn nhiều, nàng nhất thời mở to hai mắt ra.