Sau Khi Sống Lại Gả Cho Phế Thái Tử

Sau Khi Sống Lại Gả Cho Phế Thái Tử

Cập nhật: 10/04/2024
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 391
Đánh giá:                      
Kiếm hiệp
Ngôn Tình
Tiểu thuyết
Truyện Sủng
Cung Đấu
     
     

Không thấy rõ được sắc mặt Lý Sách, chỉ có thể thấy được một đường nét mơ hồ đang nằm cạnh nàng.

“Thiếp… thiếp nói mớ à?”

Lý Sách nhẹ nhàng ‘ừ’ một tiếng.

Chẳng những cô nói chuyện trong mờ mà còn khóc nấc lên, giống như một con mèo nhỏ bị lãng quên trong góc tường, lại bị mưa lớn làm ướt người, co rúm thành một cục khe khẽ nức nở.

Vì vậy Lý Sách mới lên tiếng đánh thức nàng dậy.

Có thể khóc thành ra như vậy thì chắc hẳn không phải là giấc mộng đẹp đẽ gì.

Một khoảng tĩnh lạnh trong rèm che, chỉ còn tiếng hít thở trong trẻo của hai người, Dư Thanh Yểu khẽ nói: “Thần thiếp mơ thấy cảnh chia tay A Gia, Đào Diên… Đào Diên là người được A Gia cử tới để hộ tống thiếp đến Kim Lăng.

Sợ Lý Sách không tin, Dư Thanh Yểu lập tức trở nên gấp gáp, chống tay ngồi dậy giải thích: “Từ khi thần thiếp tới Kim Lăng đã không còn gặp được bọn họ nữa!

” Sau khi nói xong, trong giọng nói của nàng còn chất chưa đôi chút tủi thân, gợi ra chút dư vị của cơn khóc.

Thị lực của Lý Sách rất tốt, mặc dù trong rèm che tối tăm nhưng vẫn có thể nhìn thấy dáng người mảnh khảnh của Dư Thanh Yểu, tựa như là mỹ nhân được thợ thủ công tỉ mỉ khắc ra, chỉ thấy đường nét đã có thể nhìn thấy dáng người yểu điệu đó.

Hắn nhỏ giọng hơn chút nói: “Ta biết.

Chỉ vẻn vẹn hai chữ lại như niềm an ủi lớn lao với Dư Thanh Yểu.

Tuy nhiên nàng không biết phải nói gì nữa, chỉ có thể khẽ nói: “Cám ơn chàng.

Ở bên cạnh vị phu quân trên danh nghĩa của mình lại gọi tên một nam nhân khác trong mơ, vậy mà Lý Sách vẫn bằng lòng tin tưởng nàng, vì thế Dư Thanh Yểu kìm lòng không được liền thốt ra hai chữ ‘cảm ơn’.

Lời cám ơn này của nàng thật không hợp thời điểm, bỗng nhiên thốt lên như vậy lại làm bật lên vẻ vụng về của nàng.

Thế nhưng Lý Sách cũng không chê cười nàng, chỉ nhẹ nhàng hỏi: “Nàng không thích Kim Lăng sao?”

Dư Thanh Yểu lặng lẽ nằm xuống kéo chăn lên che đi môi với mũi, nhỏ giọng nói: “Không thích.

“Thành Diêu ở phía Bắc như thế nào?” Lý Sách lại hỏi.

Thành Diêu chính là một tòa thành trì gần nơi đóng quân của quân Bắc nhất, A Gia của Dư Thanh Yểu phải dẫn binh nên phải sắp xếp cho nàng ở đó một thời gian rất dài.

Đó là nơi Dư Thanh Yểu lớn lên, thực ra khi nhớ lại tòa thành trì đó cũng không có gì tốt đẹp.

“Thành Diêu … Thành Diêu rất lạnh, cũng rất hanh khô, vật tư khan hiếm, đất đai lại cằn cỗi.

“Nghe có vẻ không được tốt như Kim Lăng.

“Ừm.

” Về điểm này thì Dư Thanh Yểu tán đồng, thành Diêu không bằng một phần vạn Kim Lăng phồn vinh, từ vật phẩm đến giao thương đều kém xa Kim Lăng.

“Vậy vì sao nàng thích thành Diêu hơn?”

Dư Thanh Yểu nhìn rèm che tối đen: “Bởi vì thành Diêu có A Gia, có nhũ mẫu… có nhưng người quan tâm thần thiếp.