Sau Khi Sống Lại Gả Cho Phế Thái Tử

Sau Khi Sống Lại Gả Cho Phế Thái Tử

Cập nhật: 10/04/2024
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 392
Đánh giá:                      
Kiếm hiệp
Ngôn Tình
Tiểu thuyết
Truyện Sủng
Cung Đấu
     
     

Lý Duệ nheo mắt chống lại ánh mặt trời chói chang trên đầu, chậm rãi nói: “Nàng có phải là vô dụng hay không là do bản vương định đoạt, không đến lượt ngươi bình luận.

“Vậy ý của điện hạ là…” Thị vệ ngẩng đầu lên, đôi mắt màu nâu nhạt của nam nhân lộ ra từ hai lỗ hổng trên mặt nạ, lúc này đồng tử co rút lại, dường như vừa nhận được một kết quả không vừa ý. Là một người thông minh, từ trong biểu hiện của Lý Duệ rất nhanh thị vệ đã hiểu được ý tứ của chủ nhân, hắn ta cau mày, khách quan phân tích độ khó của chuyện lần này, nói: “Cửa lớn của Thái Viên luôn đóng chặt, có quân triều đình canh giữ, muốn lẻn vào cũng không dễ.

“Ai nói chúng ta sẽ lẻn vào?” Lý Duệ chắp tay sau lưng đi về phía trước, thản nhiên nói: “Phái người nói cho Hoa Xương biết, Thái hậu thích nhất sơn trà ở Thái Viên, nàng hiếu thuận sẽ nguyện ý đến hái cho thái Thái hậu. Phụ thân cũng sẽ không từ chối.

“Tuân mệnh.

Chỉ là một cái Thái Viên...

.

Lý Duệ nắm chặt tay, mím môi cười nhạt.

Nếu hắn ta muốn đi, hắn ta nhất định sẽ vào được.

*

Thái Viên.

Dư Thanh Yểu đứng trên hành lang gấp khúc, nàng vươn người nhìn ra xa.

Bốn phía được bao bởi mái hiên, như thể đang ở trong một cuốn sách, tất cả cảnh vật đều nằm gọn trong không gian hạn chế này, những người bên trong cũng nằm gọn trong Thái Viên không biết là rộng hay hẹp này.

Gió bên ngoài không thể thổi vào, chỉ có những chiếc lá trên ngọn cây bạch quả cao vút thổi xào xạc, như đang ngân nga một khúc ca gió xuân nho nhỏ, khi cao hứng lại có vài chiếc lá quạt màu xanh ngọc bị cuốn bay rồi rơi xuống.

Nó rơi xuống chiếc bàn gỗ cẩm lai dưới gốc cây.

Mặc một chiếc áo choàng cổ tròn màu xanh xám với hoa văn sương khói mùa xuân, cổ tay áo được xắn lên, Lý Sách đang ngồi bên bàn cầm bút viết, những chiếc lá rơi nhẹ nhàng nằm trên chiếc tờ giấy Tuyên Thành mà hắn mở ra, mà điều này cũng không làm phiền sự tập trung của hắn.

Phúc An từ bên ngoài đi vào, nhẹ nhàng đặt tách trà nóng mới pha lên góc bàn phía Tây Nam, khi Lý Sách đưa tay cầm bút, dường như đang đánh giá mấy chữ mình vừa viết, đúng lúc này Phúc An mở miệng nói: “Vừa rồi Phúc Cát đến báo, vương phi hỏi hắn chuyện bên ngoài cùng.

Lý Sách dừng một chút, đặt chiếc bút màu tím lên giá đỡ, nói: “Thật sao?”

Phúc An gật đầu: “Phúc Cát làm theo ý của điện hạ, không nói nhiều, sắc mặt vương phi có chút thất vọng.

Lý Sách nhặt lá bạch quả lên, chậm rãi nói: “Nàng chưa từng ở trong cung bao giờ, huống chi Thái Viên bị giới nghiêm, ở một hai ngày thì không sao, lâu ngày ngươi sẽ biết cuộc sống khó khăn, sẽ thấy hối hận.

Từ “hối hận” được nói ra rất nhẹ nhàng, nhẹ nhàng như cánh hoa bị răng cắn nát, nhẹ nhàng nuốt lấy.

Phúc An nghe hiểu ý hắn nên cũng không nói thêm gì.

Nhưng điện hạ đã biết Dư tiểu thư không phải người bọn họ phái tới, cũng không có mưu đồ gì với điện hạ, cho nên mới để cho nàng ở trong lại trong điện Thanh Lương.

Làm sao có thể để gian tế ở bên người, xuất thân là hoàng tử, đã được hoàng đế giáo huấn cẩn thận, nghiêm khắc khắc chế nhất, nếu mấy ngày đầu tiên còn có thể nói là để thăm dò, vậy mấy ngày sau thì phải giải thích thế nào.

Tất nhiên, không cần chủ nhân giải thích cho hắn ta, nhưng bản thân Phúc An có thể cảm nhận được điều gì đó bất thường.