Cho nên cho dù không muốn nói nữa, lúc này hắn ta cũng không nhịn được khuyên nhủ: “Bệ hạ ban hôn, chính là thiên mệnh, điện hà dù có muốn từ hôn với đích nữ của Dư gia từ hôn thì cũng không nên cự tuyệt với hôn nhân, dù sao cũng phải có người ở bên cạnh người, sau này kéo dài hương khói, khai chi tán diệp.
”
● Khai chi tán diệp: đông con nhiều cháu xây dựng gia tộc.
Ngay cả khi còn chưa bị phế truất, xung quanh hắn vẫn không có phi tần hay nha hoàn thông phòng nào ở bên hầu hạ, với tư cách là hoàng tử, xung quanh hắn sạch sẽ, thậm chí không thể tìm thấy một con muỗi cái nào.
● Nha hoàn thông phòng: chỉ những người con gái hầu hạ chuyện chăn gối.
Hắn tuy chưa cạo tóc xuất gia, nhưng trong lòng lãnh đạm, còn cách nhập Đạo không xa.
Phúc An thật sự sợ hắn sẽ có ý nghĩ như vậy, đôi mày thanh tú lại cau lại.
Lý Sách mỉm cười, quét sạch từng chiếc lá rơi trên giấy, nhẹ nhàng nói: “Ta không bao giờ ép buộc người khác.
”
Phúc An nhìn ra ngoài, Phúc Cát người luôn biết ăn nói hiện giờ không ở bên cạnh hắn ta, nếu có hắn ta ở đây nói những lời hoa mỹ thì tốt rồi, đáng tiếc bản thân Phúc An ngu xuẩn, chỉ có thể im lặng.
“Ngươi đi gọi nàng ấy tới đây đi. Ta có chuyện muốn nói với nàng ấy.
”
Phúc An vừa ngước mắt lên,
thấy Lý Sách buông ống tay áo xuống, đột nhiên thay đổi lời nói: “Không cần, ta đích thân đi, ngươi ở chỗ này đợi mực khô, đừng để lá rụng chạm vào nó.
”
Phúc An nhìn lướt qua chữ “Phục mã chí” còn ướt mực trên bàn, cúi đầu vén tay áo đáp: “Vâng.
”
“Vương phi.
”
Nàng đang định xoay theo hành lang gấp khúc trở về căn phòng cách đó không xa thì chợt nghe thấy giọng nói của Lý Sách vang lên phía sau.
“Điện hạ gọi ta?” Dư Thanh Yểu cảm thấy kỳ quái, bởi vì Lý Sách vào giờ này trước đây Lý Sách luôn ngồi dưới gốc cây đọc sách, cũng chưa từng đi dạo, chẳng lẽ nàng chỉ mới nhìn thoáng qua có vài lần đã bị phát hiện rồi.
Nghĩ đến đây, Dư Thanh Diêu không nhịn được dùng tay nắm chặt dải lụa bên hông, quay người lại, giọng điệu khẩn trương nói: “Ta hiện tại trở về phòng, sẽ không quấy rầy điện hạ nữa.
”
Lý Sách vươn cánh tay, phất tay áo lướt qua bên người nàng, mặc dù lực rất nhẹ, nhưng cũng để cho Dư Thanh Yểu biết, Lý Sách không có có ý bảo nàng trở vè, mà dường như là có điều gì muốn nói. Nàng nhịn ý định muốn chạy trốn, ngoan ngoãn ở lại.
“Nàng đến Thái Viên đã được một thời gian, đã nghĩ xong muốn gì chưa? Nếu có thể ta sẽ tận lực đáp ứng nàng.
”
“Ý của điện hạ là…?”
Bóng của lá cây lốm đốm đổ lên người nàng, gió đung đưa cành cây, giống như vô số con bướm đen trắng dập dờn trên chiếc váy màu đỏ bạc tràn đầy sức sống của nàng, bên trên là khuôn mặt ngước lên của Dư Thanh Yểu, dịu dàng trắng nõn như màu ngọc bích, đôi mắt quả hạnh thuôn đen và trong suốt, giống như những viên ngọc trai đen mịn, sáng bóng và ẩm ướt.
Nàng không có tâm tư gì, huống chi là che giấu âm mưu, giống như một tờ giấy trắng đối mặt với ánh sáng, dễ dàng bị người nhìn thấu.
Trong cung không có người như vậy, chung quanh hắn càng không có người như vậy.
Nếu bản chất hắn là người độc đoán, chỉ sợ hắn đã làm theo cảm xúc của mình, nhưng hắn không phải.
Hắn giơ tay lên một nửa, nhưng trước khi chạm vào tóc của Dư Thanh Yểu, hắn lại chậm rãi đặt nó xuống.
Lý Sách nhẹ giọng hỏi nàng: “Nàng muốn gì?”