Sau Khi Sống Lại Gả Cho Phế Thái Tử

Sau Khi Sống Lại Gả Cho Phế Thái Tử

Cập nhật: 10/04/2024
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 379
Đánh giá:                      
Kiếm hiệp
Ngôn Tình
Tiểu thuyết
Truyện Sủng
Cung Đấu
     
     

Nam nhân thân như trúc, cao lớn thẳng tắp, nữ nhân yểu duyên dáng uyển chuyển, tinh xảo đáng yêu, đứng dưới bóng cây dưới mái hiên, hai người trông rất đẹp mắt.

"Điện hạ đối với Vương phi thật tốt, ta chưa từng thấy ngài ấy đối với bất kỳ nữ nhân nào ân cần đến như vậy. Mà, ca ca, hôm nay điện hạ cùng Vương phi bàn luận chuyện gì?" Phúc Cát che miệng cười híp mắt, đôi mắt cong như lưỡi liềm.

Phúc An: "...

.

"

Phúc Cát nghĩ về điều đó, vỗ vai Phúc An và kích động nói: "Điện hạ cuối cùng đã giác ngộ và muốn sống cùng Vương phi đúng không? A! Thái Viên của chúng ta tuy nhỏ, nhưng nó không tệ. Đến lúc Vương gia và Vương phi sống cùng nhau, động phòng hoa chúc trong ánh nến đỏ không phải rất tuyệt sao. Thêm vào đó, vài năm nữa Thái Viên sẽ có thêm vài đứa trẻ, ta và huynh trưởng có thể chăm con cho điện hạ!

Phúc An nặng nề thở dài, tàn nhẫn bóp chết suy tưởng của Phúc Cát, hắn ta lạnh lùng cắt ngang: "Điện hạ muốn hòa li với Vương phi.

"Với dung mạo xuất sắc của điện hạ cùng Vương phi, tiểu hoàng tôn sinh ra nhất định rất đẹp mắt, có lẽ bệ hạ nhìn thấy sẽ mềm lòng, sẽ không giam cầm điện hạ nữa.

.

.

" Phúc Cát tự nhủ, chậm rãi nói. Phải mất nửa nhịp để nhận ra hắn hiểu ra những gì Phúc An đang nói, và hắn ấy giật mình, cao giọng: "Cái gì? Hòa li!

"

Phúc An cũng bị hắn ta làm kinh ngạc, may mắn là hắn ta đã trải qua nhiều trận chiến, lại phản ứng nhanh nên lập tức đưa tay lên bịt chặt miệng Phúc Cát lại, chặn lại sự kinh ngạc của hắn ta.

Hai anh em hắn trố mắt nhìn nhau.

Tần vương đã từ ngoài hành lang đi xuống, Phúc An và Phúc Cát vội vàng đứng dậy chờ lệnh.

Nhưng đợi hồi lâu, cả hai cũng không nói được lời nào, đành lặng lẽ ngẩng đầu lên.

Chỉ thấy Tần vương đứng ở trước mặt hai người bọn họ, ánh mắt cũng không biết đặt ở chỗ nào, hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn.

Phúc Cát dùng khuỷu tay chọc chọc ca ca bên cạnh, nhỏ giọng nói: "Điện hạ làm sao vậy, chẳng lẽ là mặt trời quá lớn, điện hạ muốn hứng nắng?"

Phúc An dùng khuỷu tay chặn lại cái miệng hắn ta, đẩy người về phía sau, nuốt giận: "Câm miệng!

"

Phúc Cát miễn cưỡng thốt lên một tiếng 'ồ', nhấc gót và ngoan ngoãn lùi lại.

Rõ ràng chỉ quan tâm bình thường mà thôi, sao người khác lại cấm hắn ta nói?

“Điện hạ, thuộc hạ có cần chuẩn bị luôn từ giờ không?” Phúc An tiến lên chắp tay cung kính nói.

“Ừ.

” Lý Sách lấy lại tinh thần, ánh mắt rơi vào trên người Phúc An, dừng một chút rồi hạ lệnh: “Ngươi quen thuộc với Hồ Lương, nội quan thường xuyên ra ngoài mua đồ, hơn nữa ngày mai vừa lúc hắn ta có nhiệm vụ, ngươi tìm biện pháp để hắn ta cho ngươi theo cùng. Mua một hộp bạch ngọc cao ở Đông Thị mang về.

"

“Bạch ngọc cao?” Người bình tĩnh như Phúc An lúc này có chút bất an, trái tim bị kích thích đập kịch liệt.

Nhưng hắn ta không phải là Phúc Cát ngốc nghếch, hắn ta gần như lập tức hiểu ra, "Điện hạ không phải là muốn cùng Vương phi hòa li sao?"

Lý Sách không nhìn vào ai, bước qua hai người, cầm tờ giấy dính mực trên bàn nhìn bọn họ, phất tay như không để ý nói: "Thôi quên đi, lui xuống!