“Nàng muốn gì?”
Dư Thanh Yểu sửng sốt, lời nói của hắn làm nàng nhớ tới chuyện con chim sáng sớm vô cớ bay ra khỏi sân.
Có vẻ như Lý Sách muốn đuổi nàng đi.
Câu nói này làm Dư Thanh Yểu tỉnh lại, hai mắt nàng đột nhiên mở to, vừa định cầu xin Lý Sách đừng đuổi nàng đi, nàng chợt nhớ tới lời Lý Sách đã nói với nàng khi kết hôn.
“Nàng có yêu cầu gì không? Ta có thể đáp ứng nàng.
”
Nàng đưa mắt nhìn Lý Sách.
Cho dù ngược sáng, khuôn mặt tuấn tú trẻ tuổi của hắn cũng vẫn lộ ra đường nét ưu tú, không sắc sảo cũng không cứng rắn, mà mỗi một tấc đường cong đều vừa vặn chạm đến tận xương tủy, toát ra vẻ ôn nhu quý phái.
Bị tước mất thân phận, bị giam cầm ở Thái Viên, hắn cũng không buồn không giận, nếu có bỏ nàng, thì sinh hoạt của hắn vẫn sẽ như bình thường, đọc sách viết chữ đúng quy luật.
Với một trái tim bình tĩnh và lãnh đạm như vậy, có lẽ nàng có thể nói ra hết những gì mình muốn. Huống hồ hiện giờ trên người nàng cũng không có thứ gì đáng để lừa gạt.
Lúc đó cho dù hắn có không hứa hẹn gì với nàng cũng là chuyện bình thường.
Lý Sách nhìn vào đôi mắt đẹp của nàng, như thể bất kể hắn nói gì, hắn ta đều vô cùng tin tưởng.
Hắn cúi đầu nhìn "tiểu thê tử" trước mặt, tuy mới ở bên nàng có mấy ngày nhưng hắn vẫn rất muốn bảo vệ nàng, cho dù bây giờ hắn đã mất đi năng lực, nhưng hắn có thể làm được nhiều việc hơn rất nhiều những thứ mà người ngoài vẫn nghĩ.
Không có gì là khó để cho nàng có một cuộc sống tốt hơn.
Dư Thanh Yểu không biết Lý Sách đang nghĩ gì, nhưng nàng đã hạ quyết tâm ở lại Thái Viên. Vì Lý Sách đã nhắc đến điều đó, nên nếu nàng không trả lời sẽ rất mất lịch sự, vì vậy nàng ấy ngẩng mặt lên và lo lắng hỏi: "Ta, ta muốn ăn bạch ngọc cao có được hay không?"
● Bạch ngọc cao: bánh bạch ngọc – một loại bánh ngọt
"Bạch ngọc cao?"
Câu trả lời này khiến Lý Sách bất ngờ.
"Có một cửa hàng bánh ngọt ở trong thành Kim Lăng. Bánh ngọt ở đó rất tuyệt, ngay cả trước khi chết ...
.
"
Giọng nói đột nhiên nghẹn ngào, nhưng Lý Sách và Dư Thanh Yểu đồng thời nghe thấy những gì nàng mới vừa buột miệng.
Dư Thanh Yểu nhanh chóng chớp mắt, và sau đó kết thúc câu nói: ".
.
.
Bởi vì nó rất ngon, vì vậy có chết ta cũng sẽ nghĩ đến nó.
”
Lý Sách không nhịn được cười.
Dư Thanh Yểu cong đôi mắt ngấn nước, rồi mỉm cười.
Nàng không hay cười, luôn tỏ ra thận trọng, như bị sương mù bao phủ, khi nàng cười, giống như ánh nắng ban mai ấm áp xuyên qua sương sớm, ánh sáng rực rỡ chiếu rọi cây xanh, làn sương xanh thổi qua dòng suối.
Giống như ngày xuân sau khi tuyết tan, thật đẹp.
Điều này làm người khác đột nhiên nghĩ tới U Vương Bác, một mỹ nhân khiến người khác u mê, nổi tiếng với việc được người khác bỏ ra rất nhiều tiền chỉ để mua một nụ cười.
Nhưng không thể phủ nhận trên đời có một số mỹ nhân khiến lòng người rung động.
Phúc Cát lặng lẽ lui về phía sau, đúng lúc nhìn thấy Phúc An kiễng chân nhìn xung quanh, theo sát thăm dò, đúng lúc nhìn thấy một đôi mỹ nhan đang đứng trên hành lang.