Nhưng mà trước mắt Dư Thanh Yểu là không thể nhìn thấy được biển sách bao la hùng vĩ kia, nhưng cũng may mắn nơi này không có nhiều sách như vậy, nếu không chỉ mấy người bọn họ phơi những cuốn sách đó đều phải mệt gãy eo.
Ngày xuân ẩm ướt, nếu như không phơi sách kịp thời khi thời tiết nóng dần lên rất dễ có bọ ẩm hoặc là mùi mốc.
Dư Thanh Yểu không có chuyện gì để làm, hiện giờ có việc để làm, trong lòng cũng rất vui vẻ.
Nàng quỳ trên hành lang gỗ, sắp xếp những cuốn sách do Phúc An, Phúc Cát mang ra, trải từng cuốn một ra, những cuốn bị ẩm nghiêm trọng đặt ở nơi có ánh sáng mạnh, những cuốn hơi ẩm ướt đặt ở nơi có ánh sáng nhẹ hơn.
Để giấy không bị nhăn do hơi ẩm trên giấy bốc hơi nhanh khi nhiệt độ tăng cao, nàng còn cẩn thận treo một dảy lụa mỏng mà chính mình choàng để làm diệu ánh nắng gay gắt.
Hai bóng người bước lên bậc thang, tiếng bước chân khiến cho Dư Thanh Yểu chú ý, nàng mới xoay mặt lại, thanh âm mừng rỡ của Phúc Cát lập tức truyền tới.
“Vương phi, điện hạ của chúng ta cố ý gọi người đi ra ngoài cung mua bánh bạch ngọc đưa tới!
”
Dư Thanh Yểu theo bản năng ngước mắt lên, ngơ ngác mà nhìn nam tử trẻ tuổi đứng trước mặt Phúc Cát, mặc một chiếc áo cổ tròn và tay áo bó màu xanh nhạt, với một chiếc thắt lưng da màu vàng trên eo hẹp gầy, làm cho cả người có vẻ oai hùng, tuấn tú như tùng.
Nàng biết Lý Sách có thói quen luyện bắn tên, nhưng là lần nào cũng không đợi nàng nhìn thấy, Lý Sách đã tắm gội thay quần áo xong rồi, thay áo tay rộng hằng ngày.
Nhưng mà cho dù là tay áo rộng hay là tay áo bó, Lý Sách đều có thể mặc ra một cảm giác quý khí, hoặc là nói, cũng không phải quần áo bên ngoài tôn hắn lên, mà là khí chất cao quý sinh ra đã có của hắn.
“Sao vậy?” Lý Sách bị nàng xem có chút lâu, nhịn không được mở miệng.
Dư Thanh Yểu khẽ lắc đầu, đem suy nghĩ mơ hồ kia quăn ra ngoài, lúc này mới đặt ánh mắt lên hộp đồ ăn Phúc Cát đang cầm, “Bánh bạch ngọc?”
Đúng thật là hôm qua hắn đã đồng ý, nhưng là Dư Thanh Yểu không ngờ tới sẽ được thực hiện nhanh như vậy, có vẻ giống như nàng đặc biệt tham món này.
Điều này làm cho khuôn mặt nàng có chút nóng lên.
Dư Thanh Yểu vội vàng phơi sách cũng không chú ý dáng vẻ của chính mình, mà Lý Sách tới nhanh như vậy, nàng hoàn toàn chưa chuẩn bị gì cả, chỉ có thể vỗ vỗ lớp bụi trên người đứng lên, sau đó dùng ngón tay vén mấy sợi tóc ở thái dương ra sau tai, cũng không biết trên mặt có dính tro bụi gì hay không, nàng hành lễ: “Thần thiếp thất lễ.
”
“Không sao, đi rửa tay, ăn điểm tâm đi.
” Lý Sách thấy sách chất đầy dưới chân, đều tìm không thấy chỗ đứng, không tiện bước tới bên cạnh nàng, đành phải xa xa mà cười nói với nàng.
Dư Thanh Yểu nhấc váy lên, nhón chân miễn cưỡng bước ra từ những khe hẹp để phơi sách, bên kia Lý Sách lấy hộp đồ ăn từ trong tay của Phúc Cát, tự mình xách về Thanh Lương Điện.
Trong lúc Dư Thanh Yểu rửa tay, hắn lấy bánh bạch ngọc trong hộp đồ ăn ra đặt trên bàn tròn.
Dư Thanh Yểu rửa tay xong ngồi vào bên cạnh bàn, dưới ánh mắt chăm chú của Lý Sách, cầm lấy một miếng bánh bạch ngọc.