Bánh bạch ngọc, thật ra chính là bánh đường trắng, bởi vì nhìn giống như ngọc bội tròn, màu sắc óng ánh nửa trong suốt mà đặt tên như vậy.
Khi Dư Thanh Yểu còn nhỏ, cũng không ăn được điểm tâm tinh xảo như vậy ở Dao thành, nhưng là nghe A Gia từng nói, lúc trước A Nương rất thích ăn bánh đường trắng ở chợ phía đông Kim Lăng thành, nàng đã sớm không có ký ức về A Nương, nhưng có lẽ là mẹ con tương tự, chờ đi vào Kim Lăng thành ăn thử một lần, nàng cũng yêu bánh bạch ngọc.
“Ăn không ngon?” Lý Sách thấy sau khi Dư Thanh Yểu cắn một miếng thì một hồi lâu cũng không nhúc nhích, còn tưởng rằng là bánh bạch ngọc này không hợp khẩu vị của nàng, bèn cầm lấy một khối bánh bạch ngọc nhéo nhéo.
“Không phải.
” Dư Thanh Yểu không thể mở miệng giải thích tâm trạng của nàng lúc này cho hắn, chỉ là mím môi lắc đầu.
Kiếp trước, trước khi rời khỏi Kim Lăng đi Tần Châu, nàng từng năn nỉ Lý Duệ mua cho nàng một phần bánh bạch ngọc, nhưng Lý Duệ quên mất, chỉ là đồng ý sau khi trở về sẽ mua cho nàng, buồn cười chính là trên đường nàng đang chạy trốn còn ở bi ai mà nghĩ, nàng có lẽ ăn không được bánh bạch ngọc mà Lý Duệ mua cho nàng, cho đến thời khắc cuối cùng trước khi chết nàng mới hiểu được Lý Duệ không có muốn làm nàng còn sống trở về.
Càng sẽ không mua bánh bạch ngọc cho nàng.
“… Ăn ngon.
” Dư Thanh Yểu lại cúi đầu cắn một miếng, một miếng nho nhỏ, hương vị ngọt ngào tràn ngập trong miệng, chính là hương vị trong trí nhớ của nàng.
Lý Sách thấy Dư Thanh Yểu từng miếng từng miếng nhỏ mà ăn hết miếng bánh bạch ngọc to bằng nữa bàn tay kia, làm như thật sự ăn rất ngon.
Hắn theo bản năng cầm bánh bạch ngọc đưa lênđến bên miệng cắn một miếng.
Vừa mềm vừa ngọt, không khó ăn cũng không tính hợp khẩu vị, thật ra hắn cũng không nói được chính mình thích ăn cái gì, nhưng thấy Dư Thanh Yểu thích ăn như vậy, hắn cũng muốn nếm thử.
“Đúng là khá tốt…” Hắn còn chưa dứt lời, khuôn mặt vừa mới xoay qua lại dừng một chút, lại chậm rãi xoay trở về, ánh mắt dừng ở một bên.
Dư Thanh Yểu phát hiện trên má có chút ươn ướt, giơ tay áo lau mạnh vài cái, đồng thời nhanh chóng ngước mắt lên nhìn người đối diện.
Cũng may Lý Sách vừa rồi cũng không thấy nàng khóc, điều này làm cho nàng an lòng một chút.
“Sau này nàng muốn ăn thì dặn Phúc An kêu người mua cho nàng.
” Lý Sách đã phát hiện ánh mắt của nàng, lúc này mới quay mặt lại, ánh mắt của hắn vẫn trầm tĩnh ấm áp như cũ, giống như là ánh nắng ấm áp vào mùa đông, khiến người ta toàn thân ấm áp.
Khi Dư Thanh Yểu ngồi ngược hướng ánh sáng, mái tóc đen nhánh được chải thành búi, hai chiếc trâm màu bạc đối xứng, hai hàng tua rua sáng lấp lánh, có một ít tóc nhung không chải lại nhô lên, dưới ánh sáng nhu hòa thoạt nhìn như là lông tơ của mèo con vểnh lên, có một chút đáng yêu.
Nhìn đám tóc nhung kia, thanh âm của Lý Sách dịu xuống: “Ta nói rồi, sẽ chăm sóc nàng, cũng không phải lời nói dối.
”
Dư Thanh Yểu gật gật đầu, nhẹ nhàng ‘ân’ một tiếng.
Xoang mũi chua xót, suýt nữa lại nhịn không được muốn khóc.
Nàng tuy rằng trên lý trí biết không có thể từ những chuyện nhỏ mà dễ tin người khác, chính là trong lòng lại có một thanh âm khác đang nói, chi tiết nhỏ như vậy đều có thể được coi trọng, có phải cũng có thể chứng minh Tần Vương thật là một người rất tốt hay không.