Sau Khi Sống Lại Gả Cho Phế Thái Tử

Sau Khi Sống Lại Gả Cho Phế Thái Tử

Cập nhật: 10/04/2024
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 384
Đánh giá:                      
Kiếm hiệp
Ngôn Tình
Tiểu thuyết
Truyện Sủng
Cung Đấu
     
     

“Cảm ơn.

” Dư Thanh Yểu nói cảm ơn với hai người, lúc đang muốn lướt qua hai người bỗng nhiên dừng lại, quay đầu lại nói: “Đúng rồi, Phúc An, Phúc Cát công công, các ngươi có thích ăn rau dưa củ quả đặc biệt gì không?”

“Nô tỳ thích ăn thịt kho tàu cà tím, An ca thích ăn đậu que.

” Phúc Cát nhanh mồm nhanh miệng, Dư Thanh Yểu hỏi cái gì, hắn trả lời rất nhanh, sau khi đáp xong thấy Dư Thanh Yểu rút ra bút than ra, trên tay cầm một tờ giấy lớn bằng bàn tay, lặp tức nhanh nhẹn nói:” Vương Phi là đang nghĩ trồng gì sao?”

Dư Thanh Yểu gật đầu, ngại ngùng mà nở nụ cười: “Ta nghĩ nếu điện hạ chịu cho ta trồng trọt, tất nhiên cũng phải hợp khẩu vị của mọi người.

Phúc Cát và Phúc An liếc mắt nhìn nhau, đều có chút giật mình.

Nàng vậy mà còn sẽ suy xét đến yêu thích của nô tỳ bọn họ.

Trong lúc đang sững sờ, Dư Thanh Yểu đã nói cảm ơn hai người, nhấc váy đi vào thư phòng.

Sau khi Phúc Cát hoàn hồn, dùng khuỷu tay chọc Phúc An một cái, dùng một giọng điệu ngạc nhiên cảm thán nói: “Ta nói huynh trưởng, có phải Vương Phi nàng còn muốn đi hỏi điện hạ không?”

Phúc An trừng hắn một cái.

Đây không phải là chuyện rõ ràng sao?

Hai người không nói nữa, nhưng là ánh mắt đều không hẹn mà cùng nhìn về phía thư phòng.

Thư phòng mới vừa được dọn dẹp, sách đã phơi nắng tản ra một mùi hương nhàn nhạt.

Hai tay của Lý Sách cầm một thẻ tre, đang cúi đầu xem, nghe thấy tiếng vang ở cửa, tầm mắt liếc qua một cái.

Dư Thanh Yểu đảo mắt lập tức nhìn thấy Lý Sách trong đống sách.

Hắn đang chen chúc giữa những giá sách chật hẹp, ống tay áo vén lên mấy lần, lộ ra một cánh tay gầy nhưng rắn chắc có lực, thắt lưng trên hông phác họa ra vòng eo hẹp gầy của hắn, thân cao như trúc, khí chất nổi bật.

“Điện hạ, thần thiếp làm phiền ngài sao?” Dư Thanh Yểu thăm dò nói.

“Không có.

” Lý Sách mỉm cười chậm rãi cuốn thẻ tre lên, “Có chuyện gì sao?”

Dư Thanh Yểu thở phào nhẹ nhõm, lấy tờ giấy vừa mới viết từ phía sau ra, khóe môi nhếch lên, ngoan ngoãn khéo léo ngẩng mặt giải thích cho hắn: “Lúc trước Điện hạ cho phép thần thiếp dùng đất ở tiền viện, thần thiếp đang suy nghĩ thừa dịp ngày xuân gieo giống, muốn hỏi ngày thường điện hạ thích ăn cái gì?”

Lý Sách đặt thẻ tre đã cuốn kỹ vào ô vuông tầng trên cùng, nụ cười dịu dàng không có tan đi, lặp lại lời của nàng: “Thích ăn cái gì?”

Dư Thanh Yểu gật gật đầu, “Đúng vậy, Phúc Cát thích ăn cà tím, Phúc An thích đậu que, thần thiếp dự định có thể trồng thượng một ít. “

Chạm đến ánh mắt Lý Sách nhìn qua, Dư Thanh Yểu lập tức tỏ vẻ: “Tất nhiên điện hạ thích ăn nhiều hơn, điện hạ thích ăn cái gì, thần thiếp trồng nhiều một chút.