Lý Sách ‘ân’ một tiếng, lại hỏi: “Vậy nàng vừa mới muốn miếng đất này, là muốn làm gì?”
Trên da mặt Dư Thanh Yểu lập tức hiện lên một tầng ửng đỏ, dường như là bị đánh má hồng rất đậm.
“Ta, ta lúc ở Dao thành bởi vì buồn chán, sẽ trồng một ít rau quả trong sân, có thể ngắm, cũng có thể ăn…”
Thổ những của Dao thành rất cằn cỗi, sản vật rất ít, A Gia của Dư Thanh Yểu mất rất nhiều công sức từ nơi khác chuyển mấy xe đất thích hợp gieo trồng để đổi với đất của địa phương trong viện, sai người trồng rau linh tinh, cố gắng thỏa mãn dạ dày kén chọn của con gái.
Từ nhỏ Dư Thanh Yểu đã xen hạ nhân xử lý vườn rau trong viện, cảm thấy rất hứng thú, vừa thấy thổ nhưỡng trong cung phì nhiêu như thế, khó tránh khỏi có suy nghĩ này, nhưng Lý Sách vừa đứng bên cạnh chính mình, khí chất lạnh lùng, thanh nhã tuấn mỹ, nàng lại cảm thấy yêu cầu này chính mình thật sự có chút mất mặt.
Lông mi nàng rũ xuống, cổ tay cầm sách cổ hơi dùng sức, những đốt xương mảnh khảnh trên mu bàn tay giống như dây đàn đột nhiên bị kéo căng, vừa căng thẳng vừa không được tự nhiên, cúi đầu, môi mấp máy vài cái, “Nếu không…”
Lý Sách nhìn chằm chằm mấy sợi lông tơ nằm úp sắp trên đỉnh đầu nàng, như là cỏ biết xấu hổ, sợ hãi, một chút gió thổi cỏ lay lặp tức sẽ khép tất cả phiến lá lại.
“Có thể.
”
Hai chữ vừa ra, Lý Sách thấy cỏ biết xấu hổ kia đột nhiên mở ra tất cả phiến lá ra.
Dư Thanh Yểu nâng khuôn mặt nhỏ lên, trong ánh mắt sáng lấp lánh.
“Thật sự có thể chứ?”
Lý Sách không khỏi ngây người một lát.
Trong lòng âm thầm tưởng.
Một miếng đất này có đủ không?
“Tuyệt đối không được!
”
Phúc Cát mặt ủ mày ê mà lôi kéo Phúc An nói: “Lãng Viên của chúng ta làm sao có thể trồng rau chứ! Chuyện này cũng quá mất mặt!
”
Phúc An dùng sức kéo tay áo từ trong tay hắn ra.
“…”
“Hơn nữa, đường đường là Vương phi làm việc nặng như vậy, chuyện này truyền ra ngoài, không biết người bên ngoài sẽ nghĩ thế nào.
” Phúc Cát nghiêng đầu nhìn huynh trưởng của hắn, ý đồ nhận được một ít ủng hộ.
Nhưng Phúc An vẫn không để ý tới hắn, bưng sách đi phía trước.
“Tuy rằng chúng ta nghèo túng, cũng không đến mức phải tự mình trông trọt, ngươi nói điện hạ đây là nghĩ sao?”
Phúc An liếc mắt nhìn hắn một cái.
“Nếu ngươi có ý kiến, tự mình đi nói với điện hạ.
”
Ngọn lửa trong lòng Phúc Cát lập tức tắt.
Điện hạ đã quyết định, còn không ai có thể thay đổi, ngay cả hoàng đế cũng không thể.
“Phúc An công công, Phúc Cát công công.
”
Hai người bưng sách cổ dừng lại, quay đầu lại thấy Dư Thanh Yểu nhấc váy đi xuống bậc thang, đi về phía hai người.
“Vương Phi.
”
Dư Thanh Yểu gật đầu với hai người, cười hỏi: “Xin hỏi điện hạ đi nơi nào?”
“Điện hạ?” Hai người nhìn thoáng qua sân, không thấy bóng người ngày thường ngồi dưới cây bạch quả kia.
“A! Nô tỳ nhớ ra rồi, lúc này điện hạ có lẽ còn đang sửa sang lại thư phòng, điện hạ ngại nô tỳ và huynh trưởng sắp xếp không hợp ý, muốn tự mình sắp xếp.
” Phúc Cát vừa nói vừa gật đầu.
Dư Thanh Yểu nhìn về phía thư phòng, trong cánh cửa của thư phòng đang rộng mở có thể thấy một góc áo màu xanh đen đang di chuyển.