Sau Khi Trở Thành Pháo Hôi Tiểu Sư Muội, Ta Đánh Cả Nhà Khóc Ròng

Sau Khi Trở Thành Pháo Hôi Tiểu Sư Muội, Ta Đánh Cả Nhà Khóc Ròng

Cập nhật: 30/12/2024
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 712
Đánh giá:                      
Tiên hiệp
Ngôn Tình
Huyền Huyễn
Xuyên Không
Điền Văn
Nữ Cường
Xuyên Sách
     
     

Lăng Miểu nhìn về phía Đoạn Vân Chu.

“Đại sư huynh, bây giờ làm sao đây?”

Đoạn Vân Chu trầm ngâm vài giây, nhún vai.

“Nói thế nào nhỉ, thật ra việc nuôi yêu thú làm thú cưng cũng không phải chưa từng có, chỉ cần ngươi đủ mạnh, chẳng ai dám nói gì đâu.

Đó chính là hiện thực.

Tu chân giới ai cũng trọng thực lực.

Khi ngươi yếu, làm gì cũng bị người ta soi mói.

Nhưng khi ngươi đủ mạnh, bất cứ việc gì ngươi làm, dù sai, cũng sẽ được lý giải là: Hắn làm vậy chắc chắn có lý do của hắn.

“Ta hiểu rồi.

Lăng Miểu lập tức hiểu ý Đoạn Vân Chu, nàng gật đầu, đạo lý này đúng là lúc nào cũng đúng.

Cúi đầu nhìn thoáng qua tiểu đoàn tử trong tay, nàng thản nhiên nói.

“Xem ra ta cần thêm một lý do để nỗ lực trở nên mạnh mẽ.

Thấy Lăng Miểu tuy chỉ là đứa trẻ mười tuổi nhưng lại hiểu chuyện đến vậy, các sư huynh sư tỷ không khỏi cảm thấy xót xa.

Từ khi gặp Lăng Miểu, Đoạn Vân Chu đã cảm thấy thiếu vắng ở cô bé sự hồn nhiên, hoạt bát vốn có của trẻ con cùng trang lứa, thay vào đó là sự chững chạc của người lớn.

Nhưng hắn chỉ nghĩ rằng có lẽ đó là do tuổi thơ bất hạnh của Lăng Miểu.

Hắn thả chậm giọng điệu, dịu dàng nói:

“Trùng hợp hôm nay ta định đi tìm Lê trưởng lão luyện thêm, muội đi cùng ta gặp ông ấy nhé.

Lăng Miểu lấy lại tinh thần, “Được.

Đoạn Vân Chu dùng một tay ôm Lăng Miểu, đứng trên thanh kiếm bay lên.

Lăng Miểu nhỏ nhắn, trong vòng tay thon dài của Đoạn Vân Chu, trông như một vật nhỏ.

Hai người rời đi, ba người còn lại cũng lần lượt ra về.

Song Sinh bí cảnh là một đại bí cảnh thời thượng cổ, độ quý hiếm cao, độ nguy hiểm cũng cao, dù có chư vị tông chủ, trưởng lão cùng đi, các đệ tử thân truyền cũng không dám lơ là.

Huyền Tứ phải gấp rút vẽ phù luyện khí, hắn không chỉ phải làm cho mình mà còn phải làm cho sư huynh đệ, vốn dĩ đã nặng gánh, nay lại thêm một tiểu sư muội không thể tu luyện, gánh nặng càng thêm chồng chất.

Từ chỗ ở của Lăng Miểu ra, hắn lập tức trở về phòng mình, vùi đầu khổ luyện.

Lâm Thiên Trừng và Bạch Sơ Lạc là kiếm tu, đương nhiên cũng phải khổ luyện để nâng cao trình độ.

Đoạn Vân Chu đưa Lăng Miểu đến chỗ Lê Bân, còn hai người kia thì đi tìm trưởng lão kiếm tu trong tông để luyện tập thêm.

-

Đoạn Vân Chu bay rất vững vàng, hoàn toàn khác với Bạch Sơ Lạc, bay lung tung khiến Lăng Miểu muốn nôn.

Vừa đáp xuống đất, chân Lăng Miểu chưa kịp chạm đất, đã thấy một vật gì đó kêu la thảm thiết vẽ nên một đường cong tuyệt đẹp trên không trung, lao xuống, mặt chúi xuống đất đập mạnh xuống bên cạnh hai người.

Lăng Miểu sợ hãi vội vàng lại bám chặt lấy Đoạn Vân Chu.

“Là ám khí!

Ám khí thật lớn!

Đoạn Vân Chu vẻ mặt bình tĩnh, “Đây là đệ tử của Lê trưởng lão.

Thể tu chủ yếu tu luyện thân thể, muốn đột phá cảnh giới phải dựa vào việc nâng cao thể chất, sức chịu đựng, tốc độ, sức mạnh và sự linh hoạt.

Nói đơn giản, cuộc sống thường nhật của các đệ tử tu luyện thân thể chính là bị đánh.

Đệ tử kia bò dậy từ dưới đất, thấy Đoạn Vân Chu thì mắt sáng rỡ, vẻ mặt như thể gặp được cứu tinh.

“Đại sư huynh, huynh đến rồi!

Hắn vội vàng chạy ra ngoài sân, “Đại sư huynh đã đến luyện tập rồi, vậy con không quấy rầy nữa. Sư phụ, con đi trước!

Ngay sau đó, một cành cây bay thẳng đến phía hắn chạy trốn, một tiếng động cùn vang lên, đệ tử kia lại ngã xuống đất.

Rồi hắn lại nhảy dựng lên, không quay đầu lại, vẫn kiên trì chạy trốn.

“Tên nhóc này, chạy cũng khá nhanh đấy.

Lê Bân hừ lạnh chế giễu, giọng hắn trầm thấp như tiếng chuông đồng, lại mang theo một chút âm vang hùng hồn.

Lăng Miểu liếc nhìn bóng dáng chạy trốn kiên định và quả quyết của đệ tử kia, rồi quay lại nhìn Lê Bân, không tự chủ được mà nuốt nước bọt.

Lê Bân thân hình cao lớn vạm vỡ, khí thế xung quanh hắn như một con mãnh thú.

Lăng Miểu muốn nhìn mặt hắn cũng phải ngửa đầu lên mới thấy rõ.

Lê Bân đứng trước mặt nàng, như một bức tường thành, cả người nàng bị bao phủ trong bóng tối của hắn.

Thân hình này, đâu chỉ là cửa đôi!

Đây quả thực là…

Giường đôi!

!

!

Nếu đánh nhau…

Chín một…

Hắn một quyền, nàng chín suối. :))))

Lê Bân khoanh tay, cúi đầu nhìn Lăng Miểu, “Tiểu nha đầu tông chủ mới thu nhận? Nhìn từ xa đã thấy phế, nhìn gần càng thấy phế hơn.

” :)))

Nhỏ xíu như mầm đậu, như vậy thì làm được gì chứ?

Lê Bân vừa liếc nhìn Lăng Miểu, vừa suy nghĩ tin tức trong ngọc giản Thương Ngô vừa gửi đến.

Nói là tiểu nha đầu này lại còn trúng độc, không vận chuyển được linh khí, vận chuyển một chút là lại phun máu, vậy thì khác gì phế vật?

Lăng Miểu theo phản xạ muốn mắng lại: Nàng phế thì phế, liên quan gì đến hắn!

Nhưng vừa ngẩng đầu…

Cơ bắp trên cánh tay Lê Bân phồng lên theo động tác khoanh tay, cơ bắp ở lưng cũng phồng lên đầy vẻ khiêu khích.