Sau Khi Trở Thành Pháo Hôi Tiểu Sư Muội, Ta Đánh Cả Nhà Khóc Ròng

Sau Khi Trở Thành Pháo Hôi Tiểu Sư Muội, Ta Đánh Cả Nhà Khóc Ròng

Cập nhật: 30/12/2024
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 699
Đánh giá:                      
Tiên hiệp
Ngôn Tình
Huyền Huyễn
Xuyên Không
Điền Văn
Nữ Cường
Xuyên Sách
     
     

Đối mặt với một chiếc giường đôi đầy vẻ uy hiếp như vậy.

Lăng Miểu tỏ vẻ không dám nổi giận chút nào.

Nàng khúm núm nói:

“Thật xin lỗi, ta quá vô dụng, làm phiền ngài rồi.

Trong giọng nói của Lăng Miểu vẫn còn chút giọng trẻ con, buồn rầu ủ rũ, không hiểu sao lại chạm đến điểm yếu mềm của Lê Bân.

Hắn ho khan hai tiếng.

“Thôi được, nếu ngươi không thể sử dụng linh khí, vậy hai tháng này chúng ta sẽ không luyện võ công, mục tiêu huấn luyện là để ngươi trong bí cảnh hai tháng sau, gặp người thì chạy được, đừng để người ta tiện tay đánh chết.

” :))))

“……”

Lăng Miểu cúi đầu gật nhẹ, sao cứ ai cũng lo nàng bị người ta tiện tay đánh chết, nàng đâu dễ bị giết đến vậy.

Nhưng ai bảo hắn cơ bắp nhiều, cơ bắp hắn nhiều thì đương nhiên hắn quyết định.

Lê Bân: “Ta sẽ thử xem trình độ của ngươi. Ta đếm ba giây, ngươi chuẩn bị sẵn sàng, sau đó ta sẽ tấn công, ngươi chỉ cần hết sức chạy trốn là được.

Lăng Miểu nghiêm túc, tập trung tinh thần.

Ngay giây tiếp theo, Lê Bân lập tức tấn công thẳng về phía mặt nàng, lực đạo mang theo luồng gió mạnh mẽ gào thét mà đến.

Hắn thậm chí còn chưa đếm nổi một giây.

Miệng hắn chẳng hề nhúc nhích!

Lăng Miểu giật mình.

Cái quái gì thế này! Là đánh úp!

Nhưng phản ứng của nàng cũng không chậm.

Những năm tháng luyện tập võ thuật ngầm kiếp trước của nàng không phải là vô ích.

Nàng không chỉ nắm giữ nhiều loại võ thuật, mà còn giỏi phân tích đối thủ, chỉ cần đối phương vừa ra tay, nàng đã có thể phán đoán sơ bộ chiêu thức và hướng đi của đối phương.

Lăng Miểu khom lưng né tránh chưởng phong của Lê Bân, tay chống xuống đất xoay người né tránh đòn tấn công đầu tiên của hắn.

Lê Bân thấy tiểu nha đầu này lại có thể né được đòn đánh úp của mình, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, ngay sau đó là niềm vui sướng.

Hắn khẽ nghiêng người, đòn tấn công thứ hai còn mạnh mẽ hơn đòn trước, hướng thẳng về phía Lăng Miểu.

Lăng Miểu vội vàng né sang một bên, tránh được một cú đá chí mạng.

Nhưng ngay khi nàng đứng dậy, đã bị Lê Bân quật ngã xuống đất.

Nàng đau đớn nằm trên mặt đất hai giây, rồi tự mình đứng dậy.

Tuy nàng quả thật có thể đoán trước được phần nào thế công của đối thủ, nhưng tốc độ của Lê Bân quá nhanh, chỉ cần hắn hơi nghiêm túc một chút, nàng ngay cả bóng dáng của Lê Bân cũng không bắt được, huống chi là né tránh.

Lê Bân rất hài lòng với phản ứng của Lăng Miểu, hắn vừa cười vừa bước tới nhấc nàng lên.

“Không tệ! Tiểu nha đầu này quả nhiên có chút căn bản.

Đoạn Vân Chu bên cạnh cũng vô cùng kinh ngạc, tiểu sư muội lại có thể né được hai chiêu, đến chiêu thứ ba mới bị quật ngã xuống đất.

Phải biết, đánh úp bất ngờ khi gặp mặt là thói quen của Lê Bân trưởng lão, mà lần đầu tiên hắn gặp Lê trưởng lão, vì không hề phòng bị nên bị quật ngã chỉ bằng một chiêu.

Chẳng lẽ có ai đã báo trước cho tiểu sư muội rằng Lê Bân trưởng lão sẽ đánh úp khi gặp mặt?

Nhưng dù biết Lê trưởng lão sẽ ra tay, muốn né tránh cũng không phải chuyện dễ dàng.

Nghĩ đến việc Lăng Miểu chỉ cần một lần là đã học được tâm pháp tu luyện, trong mắt Đoạn Vân Chu thoáng hiện lên một tia nghi ngờ.

Giữa sân, trên mặt đất có một vòng tròn lớn được vẽ tùy ý bằng cành cây.

Lê Bân đặt Lăng Miểu lên ghế thái sư, chỉ vào Đoạn Vân Chu đã ngoan ngoãn bước vào vòng tròn.

“Khi giao đấu không được chạy ra khỏi vòng tròn. Nếu ngươi có thể tấn công trúng ta, buổi huấn luyện hôm nay kết thúc sớm, còn nếu không trúng, thì cứ chờ bị ta đánh cả ngày đi.

Còn về cách đánh như thế nào?

Lê Bân chu đáo biểu diễn cho Đoạn Vân Chu xem.

Hơn nữa, để khích lệ tiểu nha đầu, Lê Bân hiếm khi đánh Đoạn Vân Chu một trận ra trò như vậy.

Khoảng cách cảnh giới quá lớn, ban đầu Đoạn Vân Chu còn miễn cưỡng chống đỡ, về sau cơ bản chỉ có thể nằm im chịu đòn.

Kết cục vô cùng thê thảm.

Lê Bân và Đoạn Vân Chu trong vòng đấu như mèo vờn chuột, bay lên bay xuống.

Lê Bân đóng vai con mèo, ung dung đuổi theo Đoạn Vân Chu chạy vài vòng, chờ thời cơ thích hợp liền ra tay đánh bay hắn, rồi lại bắt hắn về khi sắp bay ra khỏi vòng.

Cứ như vậy lặp đi lặp lại.

Chẳng mấy chốc, trên người Đoạn Vân Chu đã thêm vài dấu giày, hơi thở cũng bắt đầu hỗn loạn, vẻ mặt luôn điềm tĩnh nay hiếm hoi không còn nụ cười.

Cảnh tượng này khiến Lăng Miểu nhìn đến ngây người.

Lê Bân đánh Đoạn Vân Chu một lúc, thấy đủ rồi, liền đá hắn ra khỏi vòng, gọi Lăng Miểu vào.

Lăng Miểu theo phản xạ đưa tay lên vuốt ve chiếc vòng, nhưng dừng lại một lát rồi vẫn không tháo xuống.