Sau Khi Trói Định Hệ Thống Trù Thần

Sau Khi Trói Định Hệ Thống Trù Thần

Cập nhật: 01/01/2025
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 402
Đánh giá:                      
Hiện Đại
Điền Văn
Hệ thống
     
     

“Con cháu tự có phúc của con cháu. Tôi già rồi, không lo được nhiều như vậy nữa. Bây giờ chỉ muốn truyền lại tay nghề, để sau này khi gặp tổ tiên, tôi cũng không có gì phải xấu hổ.

Một người có tay nghề khi cứng rắn thì thật sự rất cứng rắn. Dù lãnh đạo nói gì, một nhóm người đến thuyết phục hết lần này đến lần khác, thậm chí có cả tiệm cơm quốc doanh đến mời chào, ông vẫn kiên quyết cự tuyệt.

Sau một tháng đấu tranh, cuối cùng ông cũng làm xong thủ tục nghỉ hưu. Suất công nhân chính thức được dành cho con dâu, còn suất lao động tạm thời của bà ấy thì bán rẻ lại cho cháu gái của chủ nhiệm Thạch.

Không còn cách nào khác, ông cụ rời đi dứt khoát, cứng rắn. Nhưng con trai và con dâu vẫn làm việc trong nhà ăn của nhà máy, một số việc vẫn phải khéo léo giải quyết.

Ngày ông cụ rời đi, vị trí bếp trưởng mới lập tức được quyết định. Lần này không chỉ có một người, mà là hai người, trong đó có cả đồng chí Phương Nhất Chước.

Được thăng chức làm bếp trưởng, đồng chí Phương Nhất Chước rất vui mừng. Nhưng nếu cha ông không nói những lời chạm vào lòng tự ái, có lẽ ông sẽ còn vui hơn.

“Cứ luyện tay nghề ở đây trước đi. Đợi khi nhà hàng nhà họ Phương của chúng ta mở cửa, sẽ mời con về làm đầu bếp.

“Đầu bếp?”

“Con mơ đẹp nhỉ, vị trí bếp trưởng chỉ có hai, con nghĩ ai phù hợp hơn?”

Dù là nói đùa, những lời này cũng đủ làm người khác đau lòng, huống chi ông cụ còn không có vẻ gì là đang đùa cả.

Việc ông nội đến cửa hàng thực sự giải phóng được Phương Minh Khải. Có hai người trong cửa hàng, anh không cần phải ở lại nữa.

Khi công việc dần đi vào ổn định, nhiều nguyên liệu được giao tận nơi, chỉ một số ít cần phải đi thu mua ở vùng nông thôn, mà cũng không phải đi hằng ngày.

Thời gian rảnh, Phương Minh Khải lại dựng quầy bán hàng rong. Lần này, anh không bán thịt kho nữa, bởi thịt kho trong cửa hàng lúc nào cũng cháy hàng, không cần đem ra ngoài.

Quầy hàng rong của anh bán đồ ăn vặt, chính xác hơn là những món điểm tâm mà ông nội dạy cô em gái nhỏ sau khi nghỉ hưu. Đây cũng xem như là các sản phẩm thử nghiệm.

Những món điểm tâm làm trong cùng một ngày có hương vị không đồng đều. Có món hơi ngọt, có món nhạt, có món không được giòn tan hay mềm xốp như ý. Mua được loại nào, hoàn toàn phụ thuộc vào vận may.

Ban đầu, ông cụ dạy những món đơn giản, như bánh mè dâu tằm, bánh xốp ngô đậu đỏ, bánh hạch đào, bánh hoa táo nướng.

Quầy được dựng ngay trước cổng trường, khách hàng chủ yếu là phụ huynh của học sinh.

Ở thành phố Hải Xương, có hơn 20 trường học lớn nhỏ. Phương Minh Khải không đi hết tất cả, mà chỉ chọn các trường mầm non và tiểu học.

Anh chỉ bán vào hai khung giờ: giờ trưa và giờ chiều khi tan học.

Thời nay, người thông minh cũng nhiều. Trước cổng trường, không chỉ mỗi mình anh dựng quầy bán hàng, mà còn có cả một nhóm nhỏ làm cùng nghề. Có một nhóm người chuyên đi bán ở trường này vài hôm, rồi chuyển sang trường khác. Làm lâu, trong số những người bày sạp, cũng dần quen mặt nhau.

Tuy nhiên, việc kinh doanh của Phương Minh Khải vẫn là độc nhất vô nhị. Không phải ai cũng biết làm bánh ngọt. Những thợ làm bánh đúng nghĩa thường làm việc ở cửa hàng bánh ngọt quốc doanh, chứ mấy ai chịu ra vỉa hè dựng quầy hàng rong.