Sau Khi Trọng Sinh, Ta Đoạt Lại Phúc Khí

Sau Khi Trọng Sinh, Ta Đoạt Lại Phúc Khí

Cập nhật: 25/09/2024
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 201
Đánh giá:                        
Ngôn Tình
Tiểu thuyết
Cổ Đại
Trọng Sinh
Nữ Cường
     
     

Hành trang đơn giản, bọn họ nhanh chóng rời khỏi thành, tốc độ đi đường cũng rất nhanh, trời vừa tối đoàn xe đã rời khỏi thị trấn cuối cùng thuộc ngoại ô kinh thành.

Nhưng vẫn chưa kịp tới thôn tiếp theo, bởi vậy hôm nay đoàn người quyết định ở lại  trong rừng.

Xe ngựa dừng lại, ngựa cũng được thả ra ngoài, tới bờ sông uống nước ăn cỏ.

Hộ vệ của Phong Mân nhặt cành khô, tiện tay săn thỏ, dự định đêm nay đốt lửa cắm trại.

Trần Tùng Ý dẫn Tiểu Liên đến chỗ xa hơn rửa mặt chân tay.

Sau khi trở về đã thấy lửa được nhóm xong, nồi cũng bày sẵn, các hộ vệ đang bắt tay làm cơm chiều.

Tiểu Liên đẩy lùi cơn mê mang, trở nên hoạt bát hơn lúc mới tới bên người Trần Tùng Ý nhiều.

Thấy bọn họ vội nấu cơm, nàng ấy cũng xắn tay áo lên, nói với Trần Tùng Ý: “Tiểu thư, em qua đó hỗ trợ chút.

Trần Tùng Ý gật đầu, nhìn thấy cách không xa đám hộ vệ, Phong Mân đang ngồi trên một khối đá nhỏ, cầm một cây chủy thủ gọt cành cây...

Bọn họ một đường vội vã rời khỏi đô thành, hai người không có thời gian nói chuyện với nhau, Trần Tùng Ý suy nghĩ một lát, bước về phía hắn rồi ngồi xuống một hòn đá bên cạnh.

Phong Mân cũng không ngẩng đầu lên, vẫn tập trung tỉa cành cây trên tay: “Vừa rồi trên xe ngựa cô xem tướng cho nàng? Cô biết xem tướng sao?”

Thuật suy đoán này không thuộc về bói  toán, nhưng Trần Tùng Ý lười giải thích với hắn, nàng điều chỉnh lại váy áo, tránh cho bản thân lúc đứng dậy không cẩn thận dẫm phải, sau đó nói: “Có biết một chút.

Phong Mân thấy ngữ khí nàng bình tĩnh, lại nhớ tới hình ảnh trước khi xuất phát nàng nhìn trời tính tính toán toán, bỗng nảy sinh hứng thú.

Hắn buông chủy thủ  trong tay, nói: “Cô xem giúp ta?”

Phong Mân hiếm khi tò mò về người khác, cũng không ngờ mới tiếp xúc với nàng một ngày, hắn đã cảm thấy trên người Trần Tùng Ý cất giữ rất nhiều bí mật.

Hai người ngồi cách đống lửa một khoảng nhất định, ngọn lửa cháy rực chiếu lên mặt bọn họ, cũng không nóng.

Phong tam thiếu thấy thiếu nữ trước mặt nghiêm túc nhìn mình, vốn dĩ muốn hỏi nàng có cần hắn chọn số hay không, lại cảm thấy nói như vậy có vẻ như hắn cố tình nghe lén các nàng nói chuyện.

Hắn chưa nghĩ xong, Trần Tùng Ý đã mở miệng.

Nàng không yêu cầu hắn lấy số, thậm chí không cần bấm tay suy đoán, liền nói thẳng: “Ngài sinh ra trong nhà vương hầu, phía trước có hai vị tỷ tỷ, là nhi tử duy nhất. Ngài cùng mẫu thân và hai tỷ tỷ có quan hệ rất tốt, nhưng không hợp tính phụ thân, cho nên ít khi thân cận. Ông ấy hy vọng ngài đi theo con đường khoa cử, ngài lại muốn làm võ tướng, ngoài mặt ngài dùng đao, trên thực tế am hiểu nhất lại là thương.

Đoạn đầu là chuyện mọi người đều biết, Phong Mẫn nghe xong cũng không để tâm.

Chỉ khi nghe đến câu cuối cùng, hắn mới mở miệng nói: “Làm sao cô biết được, Trường Khanh nói với cô?”

Trần Tùng Ý lắc đầu, tiếp tục nói: “Hai năm sau ngài sẽ triệt để bất hòa với phụ thân, không nghe theo ý nguyện của ông ấy gia nhập Bắc quân, mà trốn nhà chạy tới biên quan, mai danh ẩn tích, từ tiểu binh hạng chót đi lên, dựa vào chiến công một đường tấn chức, trở thành tướng tiên phong mạnh nhất dưới trướng Lệ vương.

Nghe đến đó, nụ cười trên mặt Phong Mân nhạt dần.

Lệ vương là thân đệ ruột thịt của đương kim Thánh Thượng, tiểu thúc của Thái Tử, hắn trấn thủ biên quan, là phòng tuyến cuối cùng của Đại Tề với quân man di.

Hắn còn rất trẻ, 21 tuổi đã trở thành chiến thần huyền thoại không võ tướng nào sánh kịp ở Đại Tề.

Hiện tại đã 23 tuổi, lại càng thêm sắc sảo.

Phụ thân Phong Mân cũng nắm giữ binh quyền, Phong gia càng không thể thân cận với Lệ vương.

Nhưng nếu hỏi Phong Mân hắn có muốn tòng quân không, muốn gia nhập đội quân của ai, tất nhiên là dưới trướng Lệ vương.

Trở thành binh lính dưới trướng người đó, đi theo hắn, cùng hắn phong Lang cư tư*, đó chính là mộng tưởng của tất cả nam tử trẻ tuổi

* Nguyên văn: Nguyên Gia thảo thảo, phong Lang Cư Tư, doanh đắc thương hoàng bắc cố (1): ám chỉ việc Hoắc Khứ Bệnh đánh đuổi quân Hung Nô.

Nhưng, chỉ cần nhìn phong hào tiên đế ban cho hắn —— Lệ vương, liền biết người này là một nhân vật nguy hiểm, đám người chỉ biết bo bo giữ mình đều không dám lại gần hắn.

Hắn là lưỡi dao sắc bén nhất Đại Tề, chỉ cần hắn còn ở biên quan, man di sẽ không dám ngóc đầu trở lại.

Nhưng đợi hắn đẩy lùi man di xong, Đại Tề triều liền không cần hắn nữa, một khi bên trên không áp chế được hắn, bọn họ có khả năng sẽ giết chết hắn.

Hắn hiện giờ mới 23 tuổi, qua bốn năm nữa, hắn sẽ chết năm 27 tuổi.

Kiếp trước, giây cuối cùng trước khi thành bị phá,  trong đầu nàng chỉ có một ý niệm: nếu hắn còn sống thì tốt rồi.

Ngọn lửa bập bùng, Trần Tùng Ý nói tới đây ngừng lại, bầu không khí nhất thời an tĩnh.

Khi Phong Mân để nàng đoán tương lai cho mình, muốn xem mệnh cách bản thân sẽ như thế nào, vốn mang theo vài phần đùa giỡn, không có ý định tin tưởng.

Chỉ là dần dần, hắn lại giống Tiểu Liên hôm nay, nghe từng lời nàng nói đến xuất thần, tương lai nàng vẽ ra như hiện ngay trước mắt, không tự chủ được mà trầm tư.

Trong kinh không thiếu người tự xưng cao tăng có thể nhìn trộm thiên cơ, suy đoán mệnh cách, vừa thấy hắn quần hoa áo lệ, đầy tớ vây quanh, đều nói hắn cát nhân có thiên tướng, nói hắn có tướng vương hầu, ngày sau phú quý hưởng không hết.

Vô số người nói hắn cùng cha mẹ hòa thuận, nói hắn có thể cưới hiền thê sinh hiếu tử, cả đời phú quý vô ưu, nhưng thiếu nữ trước mặt là người đầu tiên nói hắn sẽ đi tòng quân, gầy dựng tên tuổi, còn trở thành đại tướng tiên phong dưới trướng Lệ vương.

Ánh mắt Phong Mân dừng trên mặt Trần Tùng Ý, nhìn khuôn mặt nàng ánh lên tia lửa ấm áp, cùng ngọn lửa cháy bỏng  trong đôi mắt nàng.

Ngọn lửa cùng đêm tối khiến cơ thể nàng như được bao phủ bởi một tấm màn che bí ẩn. Rõ ràng nàng đang ngồi đây, lại tựa như đã xa cách cả một thời không.

Phong Mân nhịn không được truy vấn: “Sau đó thì sao?”

Sau đó? Sau đó Lệ vương 27 tuổi liền chết, đội quân hắn dày công huấn luyện cũng tan rã.

Triều đình càng ngày càng hủ bại, tướng sĩ biên quan không có lương thảo tiếp viện, muốn thu thập bổ sung tân binh cũng không được, xuất thân vương hầu như Phong Mân muốn được đến tiếp viện cũng phải trở mặt với triều đình nhiều lần.

Biên quan bất khả xâm phạm Lệ vương gầy dựng, cứ như vậy bị ăn mòn, mà man di nghỉ ngơi lấy sức, chưa đến 20 năm đã ngóc đầu trở lại.

Khi đó biên quan chỉ còn một đám lão tướng già cùng tiểu binh non nớt, Phong Mân không chịu trở về, hắn cùng phụ thân Trần Tùng Ý là cựu tướng dưới trướng Lệ vương, một trái một phải, phòng thủ hai mặt chiến tuyến.

Thành bị công phá, hắn còn còn chết trước các nàng.

Vị thống soái cuối cùng của Đại Tề cứ như vậy ngã xuống.

Bỗng nhiên, âm thanh cành khô bị ngọn lửa thiêu đốt vang lên, đánh thức Trần Tùng Ý từ ánh tà dương nhuốm màu kia trở về.

Sau khi phục hồi tinh thần, thấy Phong Mân bên cạnh còn nhìn nàng, chờ nàng nói “Sau đó”.

Nàng lắc đầu, đứng dậy nói: “Không có sau đó.

Phong Mân bị bỏ lại, nhìn nàng hướng về xe ngựa, nhất thời cảm thấy nghèn nghẹn  trong cổ họng, một lúc lâu sau mới thấp giọng nói: “Lừa người mà cũng lừa không xong!

Tuy Trần Tùng Ý không giống mấy kẻ lừa đảo kia, đoán bừa mấy câu xong sẽ phán “Thiên cơ bất khả lộ”, nhưng hắn cảm thấy nàng so với mấy tên úp úp mở mở đó không khác nhau là bao.

Phong Mân cũng đứng lên, nhìn nhánh cây đã bị gọt tới nhọn hoắt, cầm trong tay, đi về phía đống lửa.

Cơm đã làm xong, thức ăn bọn họ nấu không tồi, vừa mới ra khỏi kinh thành, gia vị cùng đồ ăn mang theo đều còn rất nhiều, trong nồi có cơm có thịt có đồ ăn đầy ắp.

Phong Mân thấy tiểu nha đầu so với lúc mới tới đã hoạt bát hơn không ít, thấy nàng bưng một chén cơm nhìn trái nhìn phải, hiển nhiên đang tìm tiểu thư nhà mình, vì thế hắn chỉ chỉ xe ngựa.

Tiểu nha hoàn lập tức nói “Cảm ơn công tử”, nhanh chóng bưng thức ăn lên xe ngựa.

Phong Mân nhìn bóng dáng Tiểu Liên khuất dần sau màn xe, vốn hắn định phái người quay về kinh truyền tin cho Tạ Trường Khanh một tiếng, nhưng hiện tại hắn đã từ bỏ ý niệm này.

Hắn muốn xem Trần Tùng Ý rốt cuộc muốn tới Giang Nam làm gì.

Thiếu nữ trước mặt hoàn  toàn không giống vị hôn thê  trong lời đồn của bạn tốt, hắn rất muốn biết trong hồ lô của nàng cất giấu bí mật gì.