Cuối xuân, trời nhanh tối, nhiệt độ trong rừng giảm nhanh đến đáng sợ.
Ăn xong bữa tối, đoàn người liền chuẩn bị nghỉ ngơi, Phong Mân an bài hộ vệ canh gác trực đêm bên xe ngựa.
Hành tẩu bên ngoài đã lâu, hắn không còn thói quen của công tử thế gia, màn trời chiếu đất cũng được, chỉ còn Trần Tùng Ý cùng Tiểu Liên chen chúc ngủ trong xe ngựa.
Đêm đến, đống lửa chưa tắt, Trần Tùng Ý ngồi trong xe ngựa nghe tiếng hai tên thị vệ canh gác thấp giọng trò chuyện với nhau.
Cơn gió xuân chợt thổi qua, dập tắt đống lửa cũng sắp đến hơi tàn.
Rèm che cửa sổ bị ngọn gió thổi bay, gió đêm mang theo mùi hương cây cỏ từ trong không khí lặng lẽ len lỏi vào.
Tiểu Liên tuổi còn nhỏ, hơn nữa bôn ba suốt một ngày, sớm đã chui vào một góc ngủ đến say sưa.
Trong xe tối tăm, Trần Tùng Ý cúi đầu nhìn nàng ấy, ánh mắt hoàn toàn thanh tỉnh, không một chút buồn ngủ.
Tiểu Liên ở bên chân nàng trở mình, chìm vào giấc ngủ sâu.
Trần Tùng Ý thu hồi ánh mắt, nàng bắt chéo chân ngồi trên ghế dựa chỉ đủ cho một người nằm, nhắm mắt chuẩn bị thử luyện lại võ công gia truyền.
Kiếp thứ hai, nàng sinh ra trong một gia đình người nào người nấy đều kiêu dũng thiện chiến, võ công gia truyền cũng thập phần bá đạo.
Ngoại trừ kim đao, trong từ đường còn cất giấu một quyển công pháp tu luyện nội công.
Cuốn công pháp này giống binh thư nhà bọn họ, đều không rõ từ đâu truyền xuống, nhưng cũng nhờ nó mới tạo ra uy danh cho gia tộc.
Ngay cả người như Lệ vương sau khi nghe về binh thư lưu truyền cùng thực lực chiến đấu nhà bọn họ, còn phải tự mình tới cửa cầu hiền.
Kiếp thứ hai tư chất Trần Tùng Ý rất tốt, hơn nữa từ khi còn nhỏ đã tiếp xúc với tâm pháp nội công.
Thân thể tiểu hài tử còn thuần tịnh, năng lượng bẩm sinh từ trong bụng mẹ vẫn chưa biến mất hoàn toàn, là thời điểm tập võ thích hợp nhất.
Chân khí bá đạo kết hợp ngoại công nháy mắt bùng nổ, trên chiến trường một chưởng đẩy ngã ngựa đều không thành vấn đề.
Nếu đem chân khí thu được từ việc tu luyện đổ vào kinh mạch ở chân, người ta có thể chạy rất nhanh. Ban đêm phụ thân cùng huynh trưởng tập kích trại địch, địch nhân còn chưa kịp phản ứng đã bị bọn họ chặt mất đầu.
Sức mạnh, tốc độ cùng khả năng chịu đựng kết hợp với nhau không chút sơ hở, có thể nói đây là công pháp lợi hại nhất nàng gặp trong hai đời.
Có được tâm pháp như vậy, phụ thân nàng cũng không chút giấu giếm, chia sẻ cho rất nhiều trại nhân, chẳng qua sau này bọn họ tu luyện đều thất bại, nhẹ thì mất đi chân khí, kinh mạch đứt gãy, nặng thì vĩnh viễn tàn phế.
Vì thế, phụ thân nàng rất sầu não, cuối cùng nói với nàng: “Nếu càng nhiều nhiều người học được tâm pháp, có thể tạo thành đội quân xung phong đứng đầu chiến tuyến, chỉ cần 3000 —— không, 1000 cũng đủ đạt tới trình độ 1 địch 3 hoặc 1 địch 4, chúng ta mới có thể bảo vệ tòa thành này.
”
Đáng tiếc, tuyệt học như vậy rất ít người học được.
Ngay cả phụ thân nàng cũng phải dựa vào kim châm để kích thích, dùng vô số dược liệu mới luyện đến tu vi tầng thứ tám.
Nàng của kiếp thứ hai, là người duy nhất trong trại không dựa vào ngoại lực, bình bình an an luyện tới cấp tám.
Nếu không phải nàng thiên phú dị bẩm, trở thành chiến tướng đứng đầu, chắc chắn phụ thân sẽ không dẫn theo một nữ thi như nàng ra chiến trường, càng đừng nói tới chuyện nàng tuổi còn nhỏ đã đi theo giết địch.
Trong không gian tối tăm, thiếu nữ nhắm mắt lại.
Hô hấp nàng tuân theo quy luật kỳ diệu, hơi thở nhanh dần, nhắm chặt từng tia nguyên khí trong thiên địa.
Công pháp gia truyền có tổng cộng mười một tầng, chiếu theo ghi chép tổ tiên trong nhà lưu lại, sau khi tu luyện tới tầng thứ tám phải trải qua thử thách sinh tử, rất khó đột phá, nhưng một khi vượt qua được, thực lực sẽ biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Chỉ tiếc, nàng còn chưa kịp trải qua tử kiếp kia đã chết trận.
Nhưng Trần Tùng Ý biết, dù nàng thành công vượt qua ải thứ chín, cũng không thay đổi được kết cục.
Một cá nhân vũ dũng có thể làm địch nhân kinh sợ nhất thời, nhưng không thể đánh bại thiên quân vạn mã.
Ý chí của cá nhân có thể thay đổi tình thế nhất thời, nhưng chống không lại thời thế của thiên hạ.
Nàng bởi vì không cam lòng mà trọng sinh, từ thời khắc trở lại nơi này, chuyện nàng phải làm không đơn thuần là báo thù.
Nàng phải nghịch thiên cải mệnh, trải qua hai đời, trong lòng Trần Tùng Ý hiểu rõ con đường phía trước có bao nhiêu khó khăn, cho dù có phúc khí trong người, đi sai một bước cũng sẽ thịt nát xương tan.
Nhưng nàng không sợ, chỉ cần phía trước có con đường, vất vả đến đâu nàng cũng sẽ kiên trì, không ai có thể ngăn cản nàng.
Cùng với tâm niệm thẳng tiến không lùi, đan điền trống rỗng cuối cùng cũng cảm nhận được chân khí dồi dào.
Luồng chân khí này kết hợp với nguyên khí vô sắc trong trời đất, tạo ra phản ứng yếu ớt và bắt đầu lưu thông, tựa như nguyên khí của trời đất mà chảy từ đan điền đến các kinh mạch.
Dưới màn đêm ảm đạm, thiếu nữ bước đầu khôi phục công lực sau khi trở lại thế giới này.