Cơ thể con người là cỗ máy tinh diệu nhất thế gian, cho dù người thợ lành nghề đến đâu cũng không thể tạo ra cốt cách, cơ bắp của con người.
Càng miễn bàn tới kinh mạch nhìn không thấy, sờ không được tồn tại trong cơ thể.
Bước đầu tiên tu hành, trong đan điền Trần Tùng Ý sinh ra một dòng khí.
Dòng khí mới này vừa tiến vào kinh mạch, tựa như trâu đất xuống biển, không có phản ứng gì.
Chuyện này không ngoài dự đoán của nàng, thân thể này tư chất so với kiếp trước hoàn toàn kém xa, hơn nữa cơ thể này đã 16 tuổi, tối nay miễn cưỡng lắm mới cảm nhận được nguyên khí trời đất, muốn chân khí sinh ra lưu thông trong kinh mạch như ý là chuyện không có khả năng.
Dòng khí mong manh này vừa đi vào một đoạn ngắn liền lập tức tiêu tán, nàng không còn cách nào khác đành lặp lại quy trình, một lần nữa cảm ứng thiên địa, tạo ra một tia chân khí.
Có thể đự đoán, muốn đả thông toàn bộ kinh mạch bị tắc trong cơ thể, một lần nữa trở về tu vi tầng thứ ba khó khăn như thế nào.
Nếu là người khác, giờ phút này sẽ trực tiếp từ bỏ, nhưng Trần Tùng Ý không nản lòng, bởi vì nàng có kinh nghiệm tu luyện đến tầng thứ tám.
Thật vất vả chờ đến khi nguyên khí mỏng manh chạy qua chỗ kinh mạch bị tắc, so với lần đầu tiên đã đi xa gấp đôi, bên ngoài trời đã sáng, người đang đả tọa trong xe ngựa cũng chậm rãi mở mắt.
Nhìn ánh mặt trời ngoài cửa số chiếu vào, trong lòng Trần Tùng Ý thở dài một hơi.
Chặng đường còn dài, từ từ lấy lại vậy.
Mặt trời nhô cao dần, đất trời như sống lại, đoàn người nghỉ ngơi một đêm rồi lần nữa xuất phát.
Sau khi rửa mặt súc miệng đơn giản, ăn một ít lương khô, bọn họ thừa dịp sáng sớm mát mẻ, tiếp túc khởi hành.
Đêm qua tuy rằng ngủ trên xe ngựa, nhưng Tiểu Liên thậngủự rất ngon giấc.
Nàng không biết Trần Tùng Ý cả đêm không ngủ mà tiếp tục tu luyện lần nữa, chỉ thấy tiểu thư sau khi dùng bữa sáng, liền dựa trên vách xe ngủ gật.
Rời xa kinh thành, đoạn quan đạo này không còn bằng phẳng như trước.
Xe ngựa chạy trên quan đạo, thùng xe rung chuyển không ngừng, thiếu nữ dựa vào góc tường nhắm mắt lại, như em bé nằm trong nôi, bị đưa đẩy thế nào cũng không tỉnh.
Tiểu nha hoàn không dám gây tiếng động, sợ quấy rấy nàng nghỉ ngơi.
Tiểu Liên thật cẩn thận bước tới, đem áo choàng khoác lên người thiếu nữ đang ngủ say, sau đó chuyên tâm ngồi đợi, thẳng đến khi xe ngựa một lần nữa dừng lại. Phong Mân phái người tới gọi các nàng dùng bữa, nàng ấy mới xuống xe bưng thức ăn về, đánh thức Trần Tùng Ý.
Sinh hoạt như vậy lặp đi lặp lại hơn nửa tháng, Trần Tùng Ý cuối cùng cũng luyện ra một cỗ chân khí vững chắc, cũng hoàn toàn khai thông một kinh mạch, có thể khống chế nó trong một tuần.
Chuyện mà kiếp thứ hai ba tuổi nàng đã làm được, bây giờ khó khăn lắm mới làm xong, cũng đủ khiến nàng cao hứng.
Không còn lý do nào khác, tư chất hiện tại của nàng thật sự quá tầm thường.
Sau cơn cao hứng, là một trận chiến ác liệt khác.
Hiện tại mới chỉ đả thông một kinh mạch chính, cơ thể còn vô số kinh mạch lớn nhỏ, phải hoàn toàn đả thông gân mạch trên tay, mới coi như tiến vào ải thứ nhất, ải thứ hai ở chân, sau đó đến toàn thân mới là ải thứ ba.
Hiện tại, nàng cách cảnh giới thứ nhất còn xa, trong lòng cũng biết không thể vội vàng.
Vì thế, sau giờ ngọ hôm nay, hiếm khi Phong Mân thấy nàng xuống xe ngựa.
Giờ phút này, đoàn người đang dừng ở ven đường, nguyên nhân là vì Phong Mân từ xa nhìn thấy thợ săn đi săn trở về, liền phái hai hộ vệ đi về phía họ mua mấy con mồi, cải thiện bữa ăn hôm nay.
Phong Mân ngồi trên lưng ngựa, nhìn thiếu nữ đã lâu không thấy mặt trời bước ra, nàng ngẩng đều nhìn lên không trung, như bị ánh mặt trời chói chang làm cho lóa mắt mà nheo đôi mắt lại.
Sau khi thích ứng được, nàng thu hồi ánh mắt, suy nghĩ một phen sau đó nhìn về phía hắn, nói: “Sau giờ ngọ có mưa, phải nhanh chóng tìm địa phương tránh mưa.
”
Trời mưa?
Không chỉ Phong Mân, hộ vệ bên người cũng không nhịn được nhìn lên bầu trời trong xanh, không có dảng vẻ muốn mưa.
Mấy hộ vệ ra ngoài cùng hắn lần này, qua mấy ngày ở chung cũng coi như quen thân với Trần Tùng Ý, mỗi ngày đều đem thỏ, gà rừng đã nướng kỹ tới xe ngựa cho nàng.
Phong Mân chưa kịp mở miệng bọn họ đã cười cười nói với nàng: “Cô nương nhìn lầm rồi chăng? Thời tiết này đâu giống sẽ mưa. Trời nắng gắt thế này tranh thủ tìm chỗ tránh nóng còn hợp lý.
”
“Đúng vậy, còn chưa đến đầu hạ, trời đã nóng như vậy. May là công tử quyết định xuất phát sớm, bằng không đi chậm chút, vào hè đi đường bộ tới Giang Nam mới chân chính giày vò.
”
Trần Tùng Ý vén rèm xe, không giải thích nhiều, chỉ chờ Phong Mân quyết định.
Dù sao tiếp tục lên đường, nàng cùng Tiểu Liên ở trong xe ngựa, trời mưa cũng không ướt đến đầu các nàng, chỉ có Phong Mân cùng hộ vệ của hắn chịu trận.
Phong Mân nhìn nàng một lúc, cuối cùng gật đầu, lấy roi ngựa trong tay chỉ về phía trước, nói: “Phía trước mười dặm có một trạm dịch, chờ bọn họ trở lại, chúng ta liền đi qua, giữa trưa hôm nay nghỉ ngơi ở đó.
”
Bọn họ không vội lên đường, hơn nữa trước khi xuất phát nàng đã nói “đi đường bộ sẽ gặp quý nhân”, bây giờ đã qua hơn nửa tháng, nửa bóng người cũng không thấy, trong lòng Phong Mân cảm thấy, lần này thử xem chiêu suy đoán của nàng chính xác đến đâu.
Nếu không chuẩn, liền dứt khoát đi đường thủy.
Nếu công tử đã ra quyết định, đám hộ vệ cũng không có lý do phản đối.
Sau khi hai hộ vệ mua xong hai con thỏ, một con gà rừng trở về đội ngũ, bọn họ bắt đầu tiến về trạm dịch.
Lộ trình mười mấy dặm, bọn họ hành trang đơn giản, vì thế tốc độ rất nhanh, giữa trưa đã đến đích.
***
Vài lời của editor: Mình chỉ đọc đến đâu thì edit đến đấy và cũng không có edit dư, khi nào beta xong sẽ đăng ngay nên đôi khi sẽ bị chậm, mọi người thông cảm nhé. Mình còn nhiều thiếu sót nên nếu có lỗi ở đâu mn cmt cho mình biết để sửa nhé! Cảm ơn mn vì đã ủng hộ mình ạ.