Nhưng trong nháy mắt hắn chần chờ, mành xe ngựa đã xốc lên.
Phong Mân không bỏ lỡ thanh âm từ phía sau truyền đến, hắn buông bàn tay phải đang ngăn cản hậu vệ, trầm giọng quát Trần Tùng Ý đang thò ra ngoài: “Không được ra ngoài.
”
Nhưng Trần Tùng Ý vẫn không lui về.
Thiếu nữ tiếp tục tư thế nghiêng người, bình tĩnh nói với hắn: “Tiến lên.
”
Đám hộ vệ đang vây quanh xe ngựa nghe được hai chữ mạnh mẽ thốt ra từ miệng nàng cũng giật nảy mình.
Chỉ có Phong Mân theo bản năng quay đầu lại, sau một hồi suy tư lộ ra vẻ kinh ngạc.
Hắn nhìn về phía Trần Tùng Ý rồi xác nhận: “Quý nhân?”
Trần Tùng Ý gật đầu.
——Trước khi xuất phát nàng đã tính một quẻ, nói đi đường bộ sẽ gặp được quý nhân.
Nàng không tiếp tục nhìn Phong Mân, tầm mắt hướng về phía trước.
Tuy biểu tình trên mặt không thay đổi, nhưng trong nháy mắt nghe được thanh âm chém giết, bản năng chiến đấu trong nàng đã bị khơi dậy.
Sau khi trở về thời đại này, tất cả đều xa lạ.
Chỉ có chiến trường đẫm máu phía trước, mới là nơi nàng chân chính thuộc về.
Nếu hôm qua gặp phải cảnh này, Phong Mân tuyệt đối sẽ không vì vài câu “quý nhân” mà chấp nhận mạo hiểm đi tới.
Nhưng trận mưa hôm qua đã cuốn trôi hoài nghi của hắn, sự tín nhiệm hắn dành cho năng lực đặc biệt của nàng đã vượt qua suy nghĩ của hắn.
Trong lòng hắn không hề chần chờ, quyết đoán hạ lệnh: “Tiến lên.
”
Chỉ là Trần Tùng Ý cùng Tiểu Liên còn trên xe ngựa, hắn nhất thời lưỡng lự không biết nên bảo vệ các nàng thế nào.
P/s: đoạn này cảm thấy rất thích Phong Mân. Luôn nhớ phải bảo vệ hai cô nương chứ không mình Ý nhi, thực sự coi trọng tính mạng Tiểu Liên.
Hôm nay Trần Tùng Ý diện một thân váy áo vàng nhạt xen lẫn xanh lam, vẫn là y phục ngày ấy Phong Mân chọn.
Nàng không để Phong Mân nghĩ nhiều, trực tiếp từ trên xe ngựa nhảy xuống, động tác lưu loát, vượt qua dự tính của mọi người.
Bỗng có tiếng vải lụa bị xé toạc, Trần Tùng Ý xé tà váy thành hai rồi đưa cho Phong Mân: “Đem vải này đi bọc gót chân ngựa, xe ngựa để lại nơi này, ta, Tiểu Liên đi cùng các ngài qua đó, từ trên cao đánh úp.
”
Đứng từ phía trên sơn cốc xác thật quan sát cuộc chiến phía dưới dễ dàng hơn.
Phong Mân xoay người xuống ngựa, không chút do dự nghe theo kiến nghị của nàng, nói với hộ vệ: “Bọc gót ngựa lại.
”
Trận mưa đêm qua làm con đường lầy lội, gót ngựa được bọc kỹ càng bọn họ có thể di chuyển không chút tiếng động.
Tiểu Liên vốn đang nép mình trong góc xe lại bị Trần Tùng Ý gọi xuống, được nàng dặn dò, lát nữa mặc kệ nhìn thấy cái gì cũng không được phát ra tiếng động.
Tiểu cô nương cảm nhận được nguy hiểm, gắt gao bịt kín miệng, không ngừng gật đầu.
Phong Mân cùng hộ vệ nhanh chóng dùng vải bọc gót chân ngựa, sau đó rút vũ khí ra.
Làm xong hết thảy, bọn họ lại một lần trở về lưng ngựa.
Trần Tùng Ý đem Tiểu Liên đẩy cho lão Hồ, chính mình chạy tới trước mặt Phong Mân, chìa tay phải về phía hắn.
Cảnh tượng này rất giống lần Phong Mân ở đầu hẻm duỗi tay về phía nàng, nhưng lần này nàng là người chủ động.
Phong Mân chỉ sửng sốt một giây, liền vươn tay giữ chặt nàng, kéo nàng đưa lên lưng ngựa.
Lần này Trần Tùng Ý không hạ cánh sau lưng hắn mà chọn ngồi trước người Phong Mân.
Nam chưa gả, nữ chưa chồng, khoảng cách như vậy quá mức thân mật, nhưng hai người không chút ngượng ngùng.
Phong Mân biết hai người cùng cưỡi ngựa, tất sẽ có tiếp xúc thân thể, nhưng Trần Tùng Ý sống trên chiến trường đã lâu, sớm không còn mấy loại cảm xúc dư thừa này.
Phong Mân thúc tuấn mã dưới háng, dẫn theo hộ vệ nhanh chóng tới gần sơn cốc đang quyết chiến ác liệt mà không gây ra tiếng động.
Trần Tùng Ý ngồi trên lưng ngựa, thanh âm của nàng trong gió xuân bình tĩnh mà rõ ràng truyền tới tai hắn ——
“Thương của tam thiếu đâu? Ta mượn.
”