Sau Khi Trọng Sinh, Ta Đoạt Lại Phúc Khí

Sau Khi Trọng Sinh, Ta Đoạt Lại Phúc Khí

Cập nhật: 25/09/2024
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 192
Đánh giá:                        
Ngôn Tình
Tiểu thuyết
Cổ Đại
Trọng Sinh
Nữ Cường
     
     

Thương của Phong Mân được bọc trong cái túi hắn dắt bên chân.

Mũi thương và cán thương được tháo rời thành bốn đoạn, ghép lại với nhau sẽ trở thành một cây ngân thương được tinh luyện từ loại thép tốt nhất.

Trần Tùng Ý biết hắn mang theo thương bên người, chuyện này Phong Mân cũng không bất ngờ.

Chỉ là, nàng muốn mượn thương của hắn……

Phong Mân theo bản năng liếc mắt về cái bọc dưới chân.

Thương được chế tạo từ thép tốt nên rất nặng, người bình thường dù có nhấc lên được cũng khó lòng sử dùng linh hoạt.

Hơn nữa điều quan trọng là, binh khí của hắn, cũng giống như thê tử của hắn.

Ngày thường hắn sẽ tự mình chà lau bên ngoài, không ai được phép chạm vào, càng đừng nói tới chuyện cho người khác mượn.

Hắn muốn nói với thiếu nữ trước mặt rằng, nàng nhấc không nổi cây thương, nhưng nghĩ tới ẩn dưới vẻ bề ngoài nhu nhược của Trần Tùng Ý là một loại năng lực dự đoán như thần —— vạn nhất nàng làm được thì sao?

Mắt thấy sắp đến gần sơn cốc, Phong Mân hít một hơi sâu: “Cô muốn thương của ta để làm gì?”

……

Đoàn người cưỡi ngựa, không một tiếng động lặng yên leo lên đỉnh cốc.

Từ cây cối núi đá thấp thoáng nhìn về phía sơn cốc, tình hình chiến đấu kịch liệt trong cốc vượt ngoài dự đoán, trên mặt đất rải rác xác người nằm.

Hộ vệ vây quanh bảo vệ xe ngựa còn ra sức chống cự, một đám hãn phỉ cưỡi ngựa lao tới, đi vòng vòng như như trêu tức đoàn người đang thủ thế trong sơn cốc, bất thình lình xuất đao là thu hoạch được một cái đầu.

Hộ vệ còn sống đại khái chỉ còn hai mươi người.

Bọn họ vây ba chiếc xe ngựa ở giữa, bảo vệ chủ nhân an toàn.

Thống lĩnh là một hán tử anh dũng không sợ chết, lồng ngực rắn rỏi vững chắc, giơ trường đao trong tay dũng mãnh giết địch.

Máu tươi bắn trên người hắn không biết là của địch nhân hay đồng đội, nhưng mọi người đứng trên cao đều nhìn ra được, những tên giặc cỏ này đánh không lại hắn.

Trần Tùng Ý vừa nhìn thế cục trong cốc liền biết, hộ vệ còn lại tuy không ít, nhưng không chiếm được thế thượng phong.

Chân chính nhìn thấy máu, e là chỉ có thủ lĩnh cùng mấy người ít ỏi.

Bởi vậy cho dù đám đạo tặc xuất động ít người, bên này nhân số đông đảo vẫn sẽ bị đối phương đánh tới mất phương hướng trận địa.

Cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ bỏ ngựa, bao vây quanh xe ngựa, lấy phòng thủ chống từng đợt tiến công.

Thủ lĩnh toán thổ phi thân hình cường tráng như tháp sắt, ngồi trên lưng ngựa lười biếng nhìn thủ hạ của mình xung phong liều chết trong cốc, không ngừng trêu chọc đoàn xe, vết sẹo vắt ngang trên mũi theo biểu tình khinh thường trên mặt hắn mà nhăn lại.

Hắn là một đối thủ đáng gờm.

Trong lòng Trần Tùng Ý cùng Phong Mân đồng thời sinh ra ý niệm này.

Người này tuy một thân khí chất thổ phỉ, nhưng sự hung hãn trên người hoàn toàn khác mấy tên cướp còn lại.

Loại khí chất tàn bạo này, chỉ có tướng sĩ chém giết trên chiến trường, bước ra từ xác hàng vạn người, trải qua chiến tranh ác liệt, mới có thể luyện ra sát khí như vậy.

Hắn không đơn giản là thổ phỉ.

Trên người hắn có sự kết hợp giữa lòng hiếu chiến, khả năng chỉ huy cùng tầm nhìn chiến lược, trận chiến này bùng nổ trong sơn cốc tuyệt đối không phải ngẫu nhiên.

Một bên mai phục từ sớm, bên kia không chút phòng bị nên vừa giáp mặt đã bị giết không kịp trở tay, nguyên khí tổn thương trầm trọng mới dẫn đến cảnh tượng thi hài cùng máu tươi chảy đầy đất.

Phong Mân đứng trên cao quan sát tình hình chiến đấu.

Con dốc phía dưới không tính là chênh, nếu muốn tham chiến, bọn họ có thể lợi dụng địa hình hướng cao, hóa thành thanh đao sắc bén cắm xuống.

Thời điểm hắn đang phán đoán thời cơ ra tay, Trần Tùng Ý từ trên lưng ngựa đi xuống.

Trong tay nàng là ngân thương Phong Mân yêu nhất, “thê tử” của hắn cuối cùng cũng cho nàng mượn.

Sáu con ngựa phía sau vẫn thập phần an tĩnh, không vì cuộc chiến đẫm máu bên dưới mà sợ hãi xao động.

Trần Tùng Ý khom lưng mở bao vải ra.

Tiểu Liên không ở đây, trước khi bọn họ lên đỉnh cốc lão Hồ đã tìm một góc ẩn nấp, giấu kỹ tiểu cô nương vào đó.

“Cạch” một tiếng, ba mảnh ngân thương đã được ráp lại với nhau.

Trên tay Trần Tùng Ý trầm xuống, trong lòng thầm nghĩ thương của Phong Mân quả nhiên nặng như lời đồn, nếu không phải nàng đã đả thông một nửa kinh mạch, ngưng tụ chân khí, chỉ sợ không cầm dậy nổi.

Nàng chỉ gắn cán thương, không ráp mũi thương vào.

Tiếp đến, nàng dùng túi vải Phong Mân đựng thương cột vào hai góc nòng thương, làm thành lá cờ hiệu tạm thời.

Đúng lúc này, trong cốc truyền đến một tiếng kinh hô: “Lão gia cẩn thận!

Tên thủ lĩnh thổ phỉ vẫn luôn bất động trên lưng ngựa đột nhiên từ trong tay thủ hạ nhận một cây cung, giương cung bắn tên, nhắm ngay vào xe ngựa nằm chính giữa.

Trong tay có mũi tên, sát khí trên người hắn càng thêm đáng sợ.

Ai cũng nhìn ra được, mũi tên hắn bắn ra tuyệt đối có thể xuyên thủng xe ngựa, người bên trong chắc chắn không thể may mắn thoát nạn.

Trần Tùng Ý vừa nghe tiếng kinh hô của thủ lĩnh hộ vệ, thầm nghĩ mọi chuyện không ổn.

Nàng dừng động tác trên tay, nhìn về phía tên thủ lĩnh thổ phỉ, quả nhiên thấy trên khuôn mặt hung hãn lộ ra nụ cười vui sướng.