Nửa tiếng sau.
Trên xe chuyên dụng của tổ sản xuất, cổ tay của Ninh Thời Tuyết đang được chườm nóng bằng khăn lông, ngón tay nhỏ xinh tinh tế với lòng bàn tay trắng nõn vì bị siết chặt mag hiện ra vài vết hằn đỏ.
Tạ Dao Dao (vẫn) ở bên cạnh, ôm mặt thở dài:
- Con nói rồi. Ba hư quá, không chịu nghe lời gì cả.
Ninh Thời Tuyết xấu hổ đến mức ngón chân cũng co lại nhưng lại mạnh miệng:
- Ba không có ngờ mà.
Đúng là Ninh Thời Tuyết không biết được sức khoẻ của nguyên chủ lại kém như vậy.
Dao Dao vẫn tiếp tục quở trách:
- Con mà vậy là bị ba lớn tét mông rồi. Ba không nhớ hả, ba lớn đánh đau lắm.
[Bình luận]
- Cục cưng ơi, đây là chuyện mà dì được nghe ư?
- Hả? Tiếp đi, toai còn muốn nghe nữa, có động lực hẳn.
- Tiếp tiếp tiếp, có chuyện gì mà người dùng vip như mị không biết nữa không?
- --------
Tập đoàn của nhà họ Tạ, lúc này, tại văn phòng của tổng trợ lý:
Tống Ly soạn lại hợp đồng rồi nhưng vẫn do dự một chút, cuối cùng thì cũng cầm điện thoại, đi về văn phòng cuối cùng, gõ cửa:
- Tổng giám đốc Tạ.
Sau khi kết hôn xong Tạ Chiếu Châu lập tức đi nước ngoài, mãi đến hôm nay mới quay lại Yến Thành. Hắn cũng không ghé nhà mà đi thẳng tới công ty, thức trắng cả một đêm. Dù vậy thì đôi mắt phượng đen nhánh kia vẫn sắc sảo, trầm tĩnh, quần áo phẳng phiu, cả người toát ra khí chất đỉnh cấp.
Tạ Chiếu Châu ngồi trên ghế, đôi chân dài bị bàn làm việc che lại, dáng người của nửa thân trên đẹp như tạc.
- Có chuyện gì?
Tống Ly đặt giấy tờ lên bàn, nói:
- Hợp đồng điều chế thuốc với nhà họ Ninh đã được soạn xong, tôi mang đến cho giám đốc xem và kí tên. Sau thì...
.
Hiếm khi Tống Ly chần chờ như lần này nên Tạ Chiếu Châu hơi nhíu mày. Ba năm trước, từ khi nhậm chức, Tống Ly đã là trợ lý của hắn, năng lực tốt và chưa từng có ấp úng khi trò chuyện.
Tạ Chiếu Châu cũng nghiêm túc hơn:
- Làm sao vậy?
Tống Ly đắn đo một hồi rồi đưa điện thoại cho Tạ Chiếu Châu:
- Cậu Ninh cùng với cậu chủ tham gia gameshow, giám đốc xem một qua một chút không?
Đã cảnh cáo Ninh Thời Tuyết phải thức thời, an phận rồi nhưng cuối cùng vẫn tham gia chung chương trình với Quý Thanh, ai biết cậu có tự nhiên nổi điên rồi làm ra chuyện gì hay không.
Tạ Chiếu Châu dặn dò Tống Ly để ý, có chuyện thì báo ngay cho hắn. Vì trong lòng hắn có dự cảm không lành nên mày nhíu chặt lại, cầm điện thoại xem thì bị làm cho ngẩn cả người.
Có lẽ vì còn nhỏ tuổi nên mắt của Ninh Thời Tuyết long lanh, lông mi vừa dài vừa dày, tóc đen xoã tung, da trắng như sứ, đang nằm trên thảm khóc.
Một lát sau thì Dao Dao nhỏ bé với lời nói hùng hồn, thông báo cho tất cả mọi người về cục cưng và chuyện bị ba tét mông đau như thế nào. Cả văn phòng bây giờ chỉ có giọng nói ngọng líu ngọn lo của Dao Dao vang vọng.
Tạ Chiếu Châu không biết nên nói gì.
Lúc này mới nhận rõ ý nghĩa của câu nói: "Có những việc tuy diễn ra chỉ trong tích tắc nhưng phải dùng đến cả đời để chữa lành".
- ------------------------